Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 468 :
Ngày đăng: 18:44 19/04/20
Bằng sự quyết tâm nỗ lực không ngừng, Dật Lan đã giành giải ba trong cuộc thi lập trình viên sáng tạo trò chơi. Cậu được nhận vào làm trong phòng thiết kế đồ họa.
Công việc mới mẻ đòi hỏi khá nhiều thời gian, nhưng Dật Lan vẫn còn là học sinh, phải bốn tháng nữa mới đến kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học, do đó chỉ được làm bán thời gian và chỉ được giao những việc rất đơn giản, chủ yếu là sửa lại những maket của các anh chị trong phòng.
Tuy vậy Dật Lan vẫn làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ học hỏi. Do vậy mọi người đều rất quý mến chàng trai trẻ này. Nhưng từ khi không biết từ đâu loan ra cái tin Dật Lan là bạn trai của Jenny, thiên kim đại tiểu thư của Tổng giám đốc công ty Công nghệ thông tin Anpha, cái nhìn của mọi người với cậu cũng thay đổi. Họ nghĩ thầm chắc là cậu chàng này làm cho vui mà thôi, đời nào ông chủ của họ lại để cho con rể của mình làm chân sai vặt kia chứ, do vậy công việc của Dật Lan cũng gặp nhiều khó khăn.
Dật Lan cũng đã mấy lần cải chính nhưng lại chỉ càng khiến cho mọi người tin vào lời đồn ấy hơn.
Trong phòng thiết kế Dật Lan thân nhất với Mike, một chàng trai có dòng máu lai Trung – Mỹ. Mike tính tình vui vẻ, hòa nhã, luôn tận tình chỉ bảo cho Dật Lan những điều cậu còn bỡ ngỡ.
Kể từ khi Dật Lan được nhận vào làm công việc bán thời gian ở công ty Anpha, thời gian của anh giành cho Thiên Ái rất hạn chế. Buổi sáng Dật Lan ba chân bốn cẳng đến làm việc ở công ty. Sau giờ nghỉ trưa, Dật Lan lại đến trường học, chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Mặc dù Dật Lan không đồng ý nhưng Jenny vẫn đến công ty đón Dật Lan cùng đến trường.
Vì chương trình học đã xong, các tiết học chủ yếu là ôn tập lại kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, nên lượng bài vở tương đối nhiều. Hôm nào Dật Lan cũng cặm cụi cho đến khuya mới nghỉ ngơi.
Dật Lan chủ yếu chỉ gặp Thiên Ái trong bữa cơm tối.
Từ dạo Dật Lan đi làm, rồi buổi chiều lại đến trường cùng với Jenny, Thiên Ái không chịu cười với anh trai nữa.
Vì vậy anh nên không còn quan tâm đến cô nữa... Nước mắt của Thiên Ái đột nhiên trào ra. Cô nức nở, ôm mặt chạy lên lầu, về phòng của mình đóng sập cửa lại.
Không khí trong phòng khách như đông cứng lại.
Dật Lan cúi đầu, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “ Ba, mẹ con xin lỗi, nhưng con không thể làm khác được, con phải tự mình đi trên con đường của chính mình. Con dựa dẫm vào ba mẹ như vậy là quá đủ rồi, ba mẹ hãy cho con tự quyết định vận mệnh của chính mình... Con biết con tự ý nói ra những điều này sẽ làm ba mẹ buồn, nhưng con xin ba mẹ , ba mẹ hãy hãy cho con hai năm tự trải nghiệm cuộc sống được không?
Thân Tống Hạo trầm ngâm nhìn con trai. Anh biết đứa con này ít nói nhưng rất cá tính, đã nói gì là quyết làm cho bằng được. Phải chăng tính cách ấy cũng một phần ảnh hưởng từ anh.
Hoan Nhan bước đến ngồi xuống bên cạnh Dật Lan. Cô ôm con trai như những ngày con còn bé bỏng: “Dật Lan, mẹ biết con có chí hướng, mẹ không ngăn cản được con. Nhưng mẹ đề nghị con, sau lễ đón năm mới con hãy ra ngoài ở riêng. Mẹ không muốn những ngày Tết nhà ta lại vắng bóng con, thêm nữa hai ngày cuối tuần con phải trở về nhà ăn cơm cùng với ba mẹ, có được không con?
“Dạ, được ạ!”
Dật Tuyên đến gần, cậu ôm chặt lấy Dật Lan: “Anh trai, anh hãy nhớ rằng, cho dù thế nào anh vẫn là anh trai của em, anh đừng quên chúng ta vẫn mang họ Thân, cánh cửa nhà họ Thân này vẫn luôn rộng mở chào đón anh.”
“Đúng vậy Dật Lan, chúng ta mãi mãi vẫn là chị em một nhà!” Thiên Tình cũng lên tiếng.