Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 474 :

Ngày đăng: 18:44 19/04/20


Thiên Ái biết anh Hai đã trở về từ khi nghe thấy tiếng mẹ kêu to đầy sửng sốt. Không hiểu sao người cô cứ run lên, cô rất muốn chạy ngay xuống để gặp anh, nhưng hai chân cứ như bị đóng định ở trên sàn nhà, không sao nhấc lên nổi. Cô ngồi phịch xuống ghế, tim cứ đập thình thịch. Anh Hai đã về, cả ngày hôm nay cô luôn mong ngóng điện thoại của anh, thật không ngờ... anh đã vượt ngàn trùng để trở về chúc mừng sinh nhật cô! Từ sau hôm sinh nhật anh, hầu như tối khuya nào anh cũng gọi điện về hỏi han mọi chuyện, sau đó chúc cô ngủ ngon. Trong giấc ngủ dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng nói của anh.



Nói chuyện với nhau trong điện thoại là một chuyện, còn bây giờ, khi gặp anh, cô sẽ phải nói những gì???



Dật Lan gõ cửa phòng Thiên Ái, khẽ khàng gọi: “Ái Ái, em ngủ chưa? Mở cửa cho anh vào được không? Xin lỗi em, anh Hai về muộn quá...”



Cánh cửa phòng bật mở ra, Thiên Ái gương mặt đầy bối rối, đôi mắt đen long lanh ngước nhìn anh, nói lý nhí: “Anh Hai...”, sau đó nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, cứ thế trào ra lăn nhanh trên gò má, rơi xuống đất.



Dật Lan bước vào trong phòng, khép cửa lại. Anh vòng tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đang run lên trong cơn nức nở, vùi mặt vào mái tóc đen mượt mà thoang thoảng hương thơm của cô, giọng cũng nghẹn lại: “Ái Ái, anh Hai về muộn, không cùng vui sinh nhật với em được, đừng giận anh nhé! Ái Ái, cô gái nhỏ của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ!”d∞đ∞l∞q∞đ



Thiên Ái ở trong vòng tay của Dật Lan nức nở mãi không thôi...



Tiếng chuông gió lanh canh trên khung cửa sổ phá vỡ bầu không khí yên lặng. Dật Lan kéo tay Thiên Ái đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô thì thầm nói: “Ái Ái, em biết không, ở New Zealand anh rất hay nằm mơ về em, thấy em cười, thấy em khóc, thấy em nắm tay anh chạy dọc theo bờ sông, vừa chạy vừa cười như ngày chúng ta còn nhỏ... Tỉnh giấc, chỉ thấy có một mình, anh lại càng nhớ em, rất nhớ... Anh nhìn ra bầu trời đêm, tưởng tượng ánh sao đêm nhấp nháy kia chính là đôi mắt của em đang nhìn anh.” Anh cúi xuống nhìn cô: “Thời gian qua anh mải lo lắng xây dựng sự nghiệp nên không quan tâm em được nhiều như trước, em không giận anh chứ?”
Dật Lan quay sang Thiên Ái, cô đứng đó, mặc bộ váy áo trắng muốt, thanh khiết giống như một nàng tiên. Dật Lan quỳ một chân xuống, nâng bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Ái lên, đôi mắt sáng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo, lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì thẹn thùng, cất tiếng nói trầm ấm: “Thiên Ái, anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Thiên Ái, lúc này đây, trước sự chứng kiến của ba mẹ và mọi người, em hãy đồng ý làm vợ của anh nhé! Anh yêu em, yêu suốt cuộc đời này và mọi kiếp sau anh vẫn mãi mãi yêu em!”



Nước mắt của Thiên Ái đã dâng lên tự bao giờ, cô không ngờ giữa bao nhiêu người thân, trước mặt ba mẹ, anh lại trực tiếp cầu hôn cô. Hạnh phúc đến với cô thật đột ngột và cũng thật kỳ diệu. Hai người từ tình thân chuyển thành tình yêu, liệu đây có phải duyên trời đã định sẵn rồi hay không?



Qua làn nước mắt nhạt nhòa, cô mỉm cười hạnh phúc đáp lại lời cầu hôn của anh: “Em đồng ý”. Dật Lan rút từ trong túi áo ngực ra chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay Thiên Ái. Tiếng vỗ tay xung quanh hai người rền vang...



Dật Lan và Thiên Ái cùng nhau đi đến trước mặt ba mẹ. Thân Tống Hạo và Hoan Nhan lần lượt ôm hôn hai đứa con thân yêu của mình. Hai người nhìn những đứa con yêu quý đã trưởng thành giờ đây đang quây quần xung quanh, Thiên Tình và An Gia Khải với cậu con trai Gia Huy bụ bẫm kháu khỉnh, Dật Tuyên đứng bên cô bé Tiểu Ngư nhà Trần Nhị, và giờ đây Dật Lan và Thiên Ái, hai đứa trẻ từ tình thân chuyển thành tình yêu, giống như một nét chấm phá tô điểm cho cuộc sống hạnh phúc viên mãn mà họ đã cùng nhau đồng lòng chung sức dựng xây...



Những đứa con thân yêu của hai người giờ đây đang cùng nhau viết tiếp bản giao hưởng ca ngợi tình yêu mà hai người họ là người viết những nốt nhạc đầu tiên./.



Hết ngoại truyện