Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 34 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, qua chiếc rèm cửa những ánh sáng yếu ớt mùa đông chiếu vào tinh nghịch nhảy múa trên khuôn mặt của cả hai, theo phản xạ tự nhiên, tôi nheo mắt rồi từ từ mở mắt ra... Liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình vẫn còn đang say sưa giấc ngủ, những ngón tay thon dài không tự chủ nhẹ nhàng vuốt về từng đường nét trên khuôn mặt.. vuốt từ hai cặp lông mày ngang đậm xuống chiếc mũi cao thẳng rồi dừng tay lại đến đôi môi đỏ như là con gái.. Càng nhìn càng không muốn rời mắt, tự hỏi tại sao trên đời này lại xuất hiện một người đàn ông đẹp đoạt hồn đoạt phách con gái nhà người ta như vậy...



Vũ Hàn mỉm cười để lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, anh đưa tay vòng qua eo tôi rồi ôm chặt lấy..Mắt thì nhắm mà miệng thì nói:



- ngủ thêm chút nữa đi, lát anh tới công ty là đến khuya mới về đó..



- anh không đói sao?



- ăn em no rồi, đói gì tầm này..



- đáng ghét.. người ta hỏi thật mà..



- thì anh cũng trả lời thật mà..



- nói không biết xấu hổ gì hết..



Vũ Hàn mở mắt ra nhìn tôi rồi cười tươi, nhẹ nhàng đưa tay véo chiếc mũi tôi một cái đầy đáng yêu..



Advertisement / Quảng cáo



- Định bụng tranh thủ nằm bên em 15p nữa là anh đi tới thẳng công ty.. Nay có một cuộc họp quan trọng..



- quan trọng? Vậy thì mau dậy thay đồ rồi ăn sáng thôi anh.. Thiệt tình..



- không muốn nằm thêm với anh một chút nữa sao?



- Hâm hấp..công việc là quan trọng nhất..



- em cũng quan trọng mà..



Tôi bật dậy kéo theo cả anh dậy luôn.. Vũ Hàn khuôn mặt không cam chịu trông buồn cười khinh khủng..Anh lững thững đi vào buồng tắm vệ sinh cá nhân.. Khoảng chừng 15p sau anh bước ra ngăn tủ lấy một bộ vest màu đen lịch lãm.. chiếc áo sơ mi trắng được bỏ gọn trong chiếc quần tây màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest, tay anh đeo thêm chiếc đồng hồ hiệu màu vàng.. tôi thấy vậy bước xuống giường tiến lại gần chỗ anh đứng, mỉm cười đưa tay chỉnh lại chiếc cổ áo sơ mi, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn đầy yêu thương..
- cháu đồng ý, đồng ý, xin người tha cho mẹ cháu ( tôi khóc nghẹn)



- tốt, kể biết điều ngay từ đầu thì đâu để đến mức mẹ mình bị thương.. xem ra, cô vẫn không thể từ bỏ được người mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.. qua đây tôi cũng nhắc nhẹ cho cô hiểu, dù mai sau Vũ Hàn có biết,nhưng nó cũng k bao giờ từ bỏ được ta giống như cô k bao giờ từ bỏ được mẹ mình..



Nói rồi ông đứng dậy bước đi, trước khi đi không quên đê lại tờ ngân phiếu 500 triệu VNĐ..



- xin dừng chân lại..



Advertisement / Quảng cáo



Ông quay lại nhíu mày..



Tôi đưa tờ ngân phiếu ra trước mặt ông..



- một đồng hay một xu tôi cũng không muốn nhận từ một người không có lương tâm như ông, tôi thà chết đói chứ không muốn nhận nó..tôi hi vọng ông sẽ cảm thấy hạnh phúc vì ông đã chiến thắng bởi một thủ đoạn vô cùng thâm sâu mà không mấy quang minh chính đại..nếu có thể đánh đổi 500 triệu này, tôi chỉ muốn xin ông cho tôi 5 ngày còn lại bên anh ấy.. Vậy là tôi đã cảm kích ông lắm rồi..



Ông cúi xuống nhìn tờ ngân phiếu rồi cầm lấy..



- sự ngu dốt tột cùng của một con người chính là chê tiền..ta đồng ý cho cô 5 ngày bên nó, sau 5 ngày thì nên biết mình phải làm gì.. Tạm thời mẹ cô sẽ an toàn trong 5 ngày tới, nếu cô có hành động gì phản kháng, thì đừng trách ta vô tình..



Dứt lời ông quay mặt bước đi, tôi ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống bàn và khóc như một đứa trẻ..



- Vũ.. Hàn..em.. thật sự.. bất lực.. rồi..



———-



Bâng quơ thở một hơi dài thật buồn,đứng giữa dòng người hối hả, muốn tìm cho mình một sự tĩnh lặng trong tâm hồn để những đau khổ, dằn vặt cứ thế trôi đi...nghĩ đến tương lai, tôi nghĩ hằng ngày, hằng đêm, hằng giờ, hằng phút, hằng giây trôi qua, tôi sẽ sống sao nếu không còn người đàn ông đó bên cạnh, tôi ích kỷ sợ người đàn ông ấy sẽ nắm tay người con gái khác mà không phải là tôi, sẽ hôn người con gái cũng không phải là tôi, trao nhau câu yêu thương với người ta giống như đã từng trao yêu thương với tôi.. Nghĩ đến đó tôi khiến tôi quặn thắt lòng như có một trăm ngàn mũi kim xuyên thẳng trong tim...



Hình bóng hai đứa trên những con đường mang tên hạnh phúc mới chỉ bắt đầu thôi mà..nghĩ đến đây tôi bật khóc, khóc không thể cầm lòng lại được..một chút mưa buồn cho lòng càng thêm buồn...