Người Thay Thế - Trang Buby

Chương 43 :

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Đi trong màn đêm tối, tôi không định hình được mình đang đi đâu, về hướng nào..Với lại một phần tôi cũng không thông thạo tiếng bên này, nhìn thấy biển báo bên đường tôi cũng chẳng biết dịch sang tiếng việt nốt..chiếc xe cứ thế bon bon trên đoạn đường thật dài, đi thẳng rồi lại quanh co ngõ nhỏ rồi lại đi tới đường trục chính.. sau một hồi uốn lượn trên các con đường, khoảng chừng 1 giờ đồng hồ sau đó chiếc xe mới dừng lại tại một ngôi nhà khang trang và lộng lẫy ( trái ngược với suy nghĩ ban đầu của tôi là mẹ sẽ bị giam giữ tại nơi hoang vu, vắng vẻ)...một người đàn ông cao lớn, săm trổ đầy mình mở cửa xe cho tôi..



- xuống xe đi..



- đến nơi rồi sao?



- chủ tịch đang đợi cô trong đó..



Tôi được bịt mắt dẫn đi đến một con đường khá dài mới vào được đến trong nhà.. Tiến đến cửa chính thì họ mới bắt đầu tháo vải đen trên mặt tôi xuống... ấn tượng đầu tiên khi tôi nhìn thấy chính là ngôi nhà với nội thất tất cả đều được rát vàng lộng lẫy, ở phòng khách, ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng, bố Vũ Hàn tay cầm ly trà nóng nhâm nhi..



- cô còn đứng đó làm gì..?



Tôi mím chặt môi, từng bước, từbg bước tiến lại gần chỗ ông ngồi.. theo phép lịch sự vì ông chính là bố của anh nên tôi cúi đầu chào một cái..



- cô ngồi xuống đi..



Tôi chần chừ không muốn ngồi..



- ngồi xuống rồi chúng ta nói..



- chủ tịch.. cháu đã rời đi theo mong muốn của người, xin người cho cháu gặp mẹ cháu..



- vào vấn đề nhanh đấy, nhưng cũng nên uống một cốc trà nóng cho ấm người..



Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống, trong bụng thầm nghĩ tại sao ông có thể thản nhiên trong tất cả mọi chuyện được như vậy..



Sau một hồi im lặng, ông bắt đầu cất giọng nói:



Advertisement / Quảng cáo



- cô chắc mình sẽ từ bỏ được Vũ Hàn chứ?



- rời xa một người mình rất yêu là một chuyện vô cùng khó khăn.. nhưng nếu đó là việc tốt cho cả hai thì cháu đồng ý..



- cô lấy gì đảm bảo sẽ không quay lại gặp nó, làm sao tôi có thể tin cô?



- nếu chủ tịch đã không có lòng tin với cháu thì cuộc nói chuyện hôm nay có ý nghĩa gì?



Ông đặt chén trà trên tay xuống bàn, mắt nhìn tôi rồi cười..



- giờ tôi mới hiểu, vì sao Vũ Hàn lại yêu cô..chỉ tiếc như tôi đã từng nói, trách số phận cô sinh ra không được gặp thời..



Tôi mỉm cười, một nụ cười chua chát tận cõi lòng..



- ai ai cũng mong muốn mình ra trong một hoàn cảnh thật tốt, nhưng tất cả đã có số trời an bài.. nhưng theo cháu nghĩ, tốt hay không là do tự tâm mình mà ra, mình nghĩ nó là tốt thì nó là tốt, mình nghĩ nó là xấu, thì nó là xấu..



- cô còn trẻ, đầu óc lại khá thông minh và nhanh nhẹn.. tôi nghĩ cô biết thế nào là tốt cho bản thân mình và những người mình yêu thương..gia đình nhà họ Lâm và gia đình nhà họ Vương đều là những người có quyền thế, nếu như cả hai hợp lại, chắc chắn một điều thiên hạ khó ai sánh bằng..tôi rất cần có cuộc hôn nhân này, chính vì vậy tôi yêu cầu cô chấm dứt mọi mối quan hệ với Vũ Hàn từ đây, bằng không, cô tự biết hậu quả..
- em xin lỗi.. nhưng em không thể..



- tại sao chứ? Em lo cho mẹ em nhưng cũng k lo cho anh sao?



- em nghĩ chúng ta nên dừng lại sẽ tốt cho cả hai.



- tại sao phải dừng lại? Dừng lại vì một chút khó khăn này sao? Anh không đồng ý, không bao giờ đồng ý..



- Nhưng em thì mệt mỏi lắm rồi ( tôi nói lớn tiếng)



Anh mất khoảng một phút nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi rơi nước mắt nhìn anh, đôi tay cũng từ từ buông khỏi tay anh..



Advertisement / Quảng cáo



- em thật sự mệt mỏi lắm rồi, em muốn một cuộc sống bình yên, muốn một cuộc sống đơn giản.. Và cuộc sống đó sẽ bình trên và đơn giản nếu như không có anh..



- Dương Thu Huyền.. em.. em nói cái quái gì vậy?



- mình chia tay đi..chia tay đi.. anh hiểu không?



- chia tay sao? Vì gì chứ? Vì một lý do hết sức vớ vần.. em đùa tôi đó à?



- chia tay rồi ai cũng sẽ cuộc sống tốt hơn.. đó là điều ai cũng mong muốn..



- yêu rồi chia tay, em nói câu chia ray sao mà đơn giản quá vậy..



- yêu rồi chia tay là quy luật của những cặp đôi định sẵn là có duyên nhưng không có phận.. và em với anh, cũng không ngoại lệ..



- duyên phận là cái quái gì? Tất cả chỉ là cái cớ cho một sự ngu dốt là không biết cố gắng mà thôi..



- Vũ Hàn.. mặc kệ anh nghĩ gì, nhưng tóm lại em mệt rồi, không cố được nữa rồi..



- em chắc chắn quên được tôi chứ?



Nói đến đây tôi nghẹn đắng cổ họng.. quên anh sao? Đó là điều em chắc chắn mình sẽ không thể làm được.. làm sao em có thể quên được anh, tại sao anh cứ cố làm khó em vậy Vũ Hàn..



- nếu em nói quên được tôi, tôi sẽ chấp nhận mình yêu cầu của em..



Tôi im lặng một hồi rồi gật đầu trong nước mắt..



- nhất định.. nhất định Dương Thu Huyền này sẽ quên được Lâm Vũ Hàn..nhất định là vậy..



Vũ Hàn nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ cùng chút oán trách..gương mặt anh lúc này lạnh lùng hơn bao giờ hết, anh không rơi nước mắt như tôi, nhưng tôi lại cảm nhận được anh đang rất đau đớn.. người ta nói đàn bà khóc bằng giọt nước mắt, còn đàn ông lại khóc trong tim..cũng phải thôi, anh ấy thực sự có lẽ đang khóc trong tim.



- còn tôi.. nhất định tôi sẽ không bao giờ quên được Dương Thu Huyền vì cô ấy chính là vết sẹo lớn trong lòng tôi..tôi đã từng nói, tôi sẽ làm mọi điều chỉ cần điều đó làm em vui, nếu chia tay khiến em không còn cảm thấy mệt mỏi, nếu chia tay khiến em có một cuộc sống bình yên.. vậy thì cứ như vậy đi, em cứ đi đi, sống cho phần đời mà em coi đó là hạnh phúc.. tôi sẽ không chúc em hạnh phúc, vì em không xứng có được hạnh phúc khi hạnh phúc đó hình thành từ đau khổ của người khác.