Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 47 :
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Sáng ngày 30 tết, ngoài đường rộn ràng từng đoàn người tấp nập nối đuôi nhau vui vẻ trong không khí chuẩn bị tết đến xuân về...ở trong khuôn viên nhà họ Lâm tại Singarbo, mọi người ai nấy đều tất bật cho việc chuẩn bị nghi lễ đính hôn cho đại thiếu gia Vũ Hàn với nhị tiểu thư Thanh Xuân... nghe nói mong muốn của hai bên gia đình dự kiến sẽ tổ chức trong khách sạn bậc nhất thành phố và có sự góp mặt nhà báo, phóng viên..nhưng riêng Vũ Hàn, anh muốn có một nghi lễ nhỏ gọn đầy đủ cha mẹ hai bên và những người thân thiết là được, đặc biệt là không được bén mảng đến phóng viên hay nhà báo..mặc dù mọi người đều không đồng ý dự kiến của anh nhưng cuối cùng với thái độ kiên quyết ấy đành phải chấp thuận..về phía Thanh Xuân, trong lòng cô cũng có chút không vui vì hôn lễ tổ chức không như mong đợi nhưng có được Vũ Hàn mới là niềm vui lớn nhất của cô, cho đến giờ phút này cô vẫn không thể tin được vũ Hàn lại bất ngờ đồng ý hôn sự, mới mất ngày trước cô còn mất ăn mất ngủ vì sợ thì giờ đây cô đã yên tâm phần nào.. chỉ cần lễ đính hôn này diễn ra, Vũ Hàn sẽ khó thể nào từ chối được lần nữa.. suy cho cùng còn có rất nhiều hệ lụy phía sau lưng..
Ở trong phòng chờ, Thanh Xuân cười thật tươi trong bộ váy ren màu trắng được khoét phần ngực khá sâu, phần đuôi váy thiết kế theo kiểu đuôi cá khéo léo ôm bó sát và vòng 3 đầy đặn của cô.. cô hạnh phúc nhìn mình trong gương, ở đằng sau mẹ cô nhìn cô cười đầy mãn nguyện..
- thôi thế là đúng ý nguyện của con rồi nhá cô nương..
- mẹ.. vậy là từ nay anh Vũ Hàn sẽ là của mình con đúng không mẹ?
- chứ còn gì nữa.. của mình con thôi
Thanh Xuân đứng dậy quay lưng lại nhìn mẹ rồi ôm chấm lấy bà.
- mẹ.. con cảm ba mẹ luôn yêu thương con vô điều kiện..
- gớm.. nuôi cô từ thưở bé đến giờ mới nghe được những lời này.. nghe xong mát lòng mát dạ..
- đúng là cảm giác là phụ nữ sắp có chồng rồi vẫn khác mẹ ạ..
- đó.. lấy chồng rồi mới hiểu được tấm lòng cha mẹ..con cái chính là những giọng máu chảy trong người cha mẹ vậy đấy..chỉ tiếc là chị con yểu mệnh ra đi sớm quá không thì cuộc đời cha mẹ sẽ được chứng kiến cảnh này hai lần..
Nói đến đây Thanh Xuân có chút giật mình và bối rối trên khuôn mặt..
- kìa mẹ.. đã bảo mẹ đừng nghĩ nhiều không ảnh hưởng tới sức khỏe rồi mà.
- bảo mẹ làm sao có thể không nhớ được.. à mà sáng nay ơ nhà đã thắp hương cho chị chưa đấy..
Thanh Xuân im lặng rồi nhớ lại lúc sáng, cô có đứng thắp nhanh cho chị, nhìn vào ảnh chị cô cảm giác như là tiếng khóc, tiếng oán trách đau đến xé lòng của Thanh Mai vọng ra..
- tại sao chị hết lòng yêu thương em mà em lại làm vậy với chị? Tại sao? Tại sao?
Cô run sợ nhắm mắt ôm đầu lắc lia lịa..
- chị.. chị.. em không có, em không có..
- chị chết thảm lắm, chị đau lắm..
Advertisement / Quảng cáo
- chị.. em.. em không có.. chị đi đi đừng làm phiền em..
- em sẽ không có được hạnh phúc.. nhất định là vậy..
- không..!!
Cô run sợ rơi que nhang xuống đất và chạy một mạch ra khỏi phòng thờ..
- không.. không phải tôi, không phải tôi..
Mẹ Thanh Xuân đứng bên cạnh thấy con gái đang run run toát mồ hôi hột, bà khẽ đưa tay lay lay cánh tay áo của con..
- Xuân... con sao vậy..
Cô giật mình quay sAng nhìn bà, thở phào một cái cô lắc đầu..
- không.. không có gì, con không sao..
- bị trúng gió hay sao mà mồ hôi đổ ra nhoè hết phấn rồi kìa..
- mẹ lấy giúp con cốc nước, con ngồi đây nghỉ lát là ổn..
- ừm.. tớ về thiệt, đi thay đồ để lên đường về nước đây ( tôi cười trong nước mắt)
Liên ôm chần lấy tôi:
- sẽ nhớ cậu lắm, nhớ chết mất..
- tớ cũng vậy, cậu chính là người bạn tớ yêu quý nhất từ thuở bé đến giờ luôn đó..
- nhớ liên lạc với nhau và đừng quên nhau nhé..
- tất nhiên là vậy rồi..
- hứa đi..
- hứa..
- móc tay..
Advertisement / Quảng cáo
- móc tay luôn..
Nói rồi hai đứa ôm nhau khóc một trận như kiểu ngày mai là ngày tận thế không bằng ấy..
- á mà còn 30p nữa để chuẩn bị ra sân bay thôi đó, đi chuẩn bị không là nước đến chân mới nhảy..
- ờ ha..thôi tớ đi chuẩn bị đây, lần này đi thật..
- ừm đi đi, để tớ phụ..
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, thay đồ các kiểu cũng mất tầm 15p.. hai đứa lại ngồi nhìn nhau khóc một trận rồi mới dứt được nhau ra..tôi với Liên chỉ mới chơi với nhau thời gian ngắn nhưng cứ như là quen nhau từ rất lâu rồi..chúng tôi có cùng chung sở thích, thậm chí nói chuyện cũng rất ăn ý..chỉ tiếc là lại sắp xa nhau rồi..
Ở ngoài cổng, có tiếng còi của ô tô..
- ý.. chắc taxi vừa gọi tới rồi đấy..( Liên nói)
- đưa tớ ra sân bay chứ?
- thì.. dĩ nhiên là có rồi ( Liên lại khóc)
- lại khóc rồi, tốt nhất nên ước có thật nhiều tiền để sớm ngày gặp nhau..
- tiền nhiều để làm gì?
- lại ngớ ngẩn rồi, tiền nhiều đê mua vé máy bay chứ gì..
- ừ.. tại xa cậu làm tớ xúc động quên hết mọi chuyện đấy..
- thôi tớ ra ngoài nói qua với chú taxi trước, cậu cầm dùm tớ túi xách trong nhà ra sau..
- ừm..
Tôi bước đi khỏi, trước khi đi vẫn không quên ngoảnh mặt nhìn ngôi nhà một lượt, dù chỉ gắn bó với nhau trong thời gian ngắn nhưng thật khó có thể quên được..
- tạm biệt..( tôi rơi nước mắt)
Vừa bước ra đến đường chính thì một chiếc ô tô màu đen 7 chỗ lao nhanh tới chỗ tôi, chưa để tôi kịp lên tiếng họ đã bịp mồm tôi lại và đẩy mạnh vào trong xe, đóng cửa thật mạnh và lao nhanh về phía trước..