Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 57 :
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Chưa hiểu tại sao mẹ lại biết được tôi đang ở bệnh viện, nhìn sang người đàn ông bên cạnh bà.. Từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, tôi kinh ngạc không nói lên lời. Tại sao mẹ lại có mặt cùng ông ở đây, hai người có mối quan hệ gì sao?
Mẹ rưng rưng nước mắt cầm tay tôi lên.
- Huyền..mẹ tìm được con rồi.
- Mẹ! ( tôi ôm Chầm lấy bà)
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau rồi khóc một hồi sau nhiều ngày xa cách. Nói rồi tôi cùng mẹ ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện. Bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu điều muốn hỏi rồi đến khi gặp lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bà nhìn tôi, nhẹ nhàng đưa những ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ màu nâu của tôi. Từng cử chỉ nhẹ nhàng, yêu thương của người mẹ hiền mà bao năm qua cho đến tận bây giờ tôi mới cảm nhận được. Bà nhẹ giọng nói.
- Mẹ.. mẹ xin lỗi đã để con khổ rồi.
Tôi lắc đầu.
- Chuyện qua rồi mẹ cũng đừng nên tự trách bản thân mình nữa. Người ta nói đau để trưởng thành hơn. Đôi lúc con cũng tự an ủi mình rằng nhờ có quá khứ đó con mới trở thành người con gái mạnh mẽ như bây giờ. Con chưa hề buồn khi nhà mình có cuộc sống nghèo khó. Con cũng không ước mơ gia đình mình khá giả hơn người. Điều con luôn ước ao chính là một ngày nào đó mẹ sẽ nhận ra con thương mẹ nhường nào.
Bà đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi. Vừa nói bà vừa khóc nghẹn ngào.
- Là tại mẹ không tốt.. Mẹ không mong khi gặp lại con sẽ tha thứ cho mẹ. Vì mẹ không có tư cách để được tha thứ.
- Kìa mẹ..
Ông Vương đứng đằng sau chúng tôi rồi bất ngờ ông lên tiếng.
- Con bé vừa mới bị thương xong, cũng không nên xúc động quá.
Bà gật đầu nhìn ông.
- Ông ấy nói phải đấy. Tý thì mẹ quên mất.
Tôi quay qua nhìn ông rồi nhìn bà với ánh mắt khó hiểu. Mẹ thấy vậy vội vàng giải thích.
- Ông Vương đây chính là âm nhân của mẹ đất con gái. Ông đã giúp mẹ rất nhiều chuyện. Ông giúp mẹ thoát khỏi cuộc sống tủi nhục, giúp mẹ thoát khỏi bọn người xấu và hôm nay ông giúp mẹ tìm lại được con. Từ sáng tới giờ ông phải huy động người để tìm tin tức của con đấy.
Tôi hỏi mẹ.
- Sao mẹ và chủ tịch Vương lại biết nhau? Từ khi nào vậy?
Ông cười với tôi ( ấn tượng hôm nay khác hoàn toàn với ấn tượng ban đầu gặp mặt. Cứ như là hai người vậy)
- À.. ta với mẹ cháu gặp nhau được là cái duyên.
- Duyên sao? Người như chủ tịch lại chịu giúp đỡ và quen biết một người tầm thường như mẹ cháu sao? Thật khiến để người ta ngạc nhiên đó ạ.
- Kìa Huyền..không được nói vậy với người đã giúp đỡ mình.
- Mẹ.. dù chỉ mới tiếp xúc với ông ấy vài lần nhưng con cũng đủ biết ông ấy là người thế nào.
- Huyền..!
Ông lên tiếng:
- Bà đừng trách con bé, nó nghi ngờ cũng phải thôi.
Vũ nhìn bóng dáng ông Vương xa dần, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao ông Vương hôm nay lại nói chuyện như kiểu thân thiết với mẹ con cô ấy vậy. Lẽ ra giờ này ông nên tức giận long trời lở đất nhưng hôm nay lại như một người hoàn toàn khác. Thật khiến người ta khó hiểu..! Điều duy nhất anh nhận thấy lúc này chính là ánh mắt của ông có vẻ thật lòng.!!
- Thôi được rồi.. mình về phòng nhé.
- Ừ..Về phòng để cho em nghỉ ngơi..
Mẹ tôi:
- Mẹ ở đây có tiện cho hai đứa không?
Vũ Hàn:
- Không sao đâu. Cháu nghĩ cô ấy cũng rất vui khi thấy cô.
- Vậy còn cậu? Có thấy bất tiện quá không?
- Một chút. Nhưng cô ấy vui là được.
- Cảm ơn cậu.. vì tất cả!
Vũ Hàn dìu tôi trở về phòng bệnh rồi liền đi mua chút đồ ăn cho mẹ tôi lót dạ..Nhường lại không gian cho hai mẹ con tâm sự..Tôi cùng mẹ kể lại cho nhau trong những khoảng thời gian xa cách và kể luôn cả việc giữa tôi và Thanh Xuân và ông Vương.
- Chẳng trách con có ác cảm với ông ấy như vậy. Nhưng như theo mẹ cảm nhận, ông ấy hoàn toàn thật lòng giúp đỡ mẹ con mình.
- Sao mẹ tin ông ta vậy? Ông ấy không hề đơn giản như mẹ nghĩ đâu.
- Mẹ biết.. mẹ biết ông ấy không hề đơn giản. nếu đơn giản thì ông ấy đã không đứng được ở vị trí cao như ngày hôm nay. Tuy nhiên linh tính mách bảo mẹ lại tin ông ấy thật lòng.
- Thôi tuỳ mẹ. Con mong mẹ đủ tỉnh táo để quyết định mọi việc.
Bà gật đầu.
- Để mẹ lấy hoa quả cho con ăn nhé.. Nho mỹ mà con thích ăn đây ( mẹ đưa cho tôi nhưng tôi cầm trượt tay rơi xuống đất khiến nát cả một chùm nho)
Mẹ:
- Không sao để mẹ dọn rồi lấy cho con quả khác.
Tôi gật đầu.. trong lòng vẫn nhiều nghi hoặc, rõ ràng không phải do sơ ý mà khi đó mắt tôi như bị loé dưới ánh điện.
Mẹ:
- của con này ( lần này tôi vẫn trượt tay một lần nữa, tình trạng giống như lần đầu)
Mẹ nhìn tôi:
- Con..không sao chứ?
- Chắc do con chóng mặt mới vậy thôi. Với lại huyết áp của con cũng thấp mà ( tôi nói vậy để mẹ đỡ lo)
- Vậy thì nằm xuống mẹ pha cho con cốc sữa uống cho tỉnh người nhé.
- dạ mẹ..!