Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 59 :
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Ông nhìn mẹ mình rồi bình tĩnh nói:
- Mẹ vẫn nhớ cô gái mà do chính con trai mẹ làm hại cuộc đời đó. Cô ấy hạ sinh được một bé gái và đứa bé đó đến nay đã bước sang tuổi 18.
- Rồi sao? Chuyện đã qua từ rất lâu rồi. Đã yên ổn rồi. Đến nay con muốn bới tung lên để bôi tro trát chấu vào gia đình, dòng tộc này sao?
- Mẹ. Mẹ thật sự không muốn nhận đứa cháu đó sao?
Bà nhìn ông rồi dứt khoát nói:
- Không muốn nhận, thậm chí không muốn nghĩ đến. Đó chỉ là một đứa con không rõ nguồn gốc, xuất thân nghèo hèn không cùng đẳng cấp với gia đình nhà ta.
- Mẹ! Đó cũng là cháu nội của mẹ đấy. Trong người con bé cũng đang chảy từng giọt máu có cùng huyết thống với mẹ. Sao mẹ lỡ lòng nào mà nói vậy. Năm xưa khi con còn trẻ, khi đó sự nghiệp chưa vững vàng. Còn bây giờ, con còn sợ điều gì nữa mà phải che dấu.
- Con điên rồi sao? Con có thấy ba đời nhà ta lấy vợ hay gả chồng đều phải môn đăng hộ đối. Những đứa cháu xuất thân từ nội ngoại đều cao quý. Bây giờ con muốn phá bỏ tiếng tăm của nhà mình để đón đứa con hoang từ bụi chuối về sao? Điên thật rồi ( bà đập mạnh tay xuống bàn tức giận)
- Thời nào rồi mà mẹ còn cổ hủ như vậy hả? Trong suốt 18 năm qua, không một ngày nào con được yên giấc, không một ngày nào con không khỏi mong ước bù đắp cho đứa con gái đó. Con có thể là người tàn độc nhưng điều duy nhất con không thể tàn độc đó chính là những đứa con của con. Cho dù con bé là ai, xuất thân thế nào nhưng nó cũng là con gái con. Trên đời này không thể ai phủ nhận được. Ngày hôm nay con nói với mẹ chuyện này là thay cho một lời thông báo. Không cần mẹ đồng ý hay không đồng ý. Con cũng sẽ công bố cho cả thiên hạ biết rằng con vẫn còn một đứa con gái nữa.
Lời nói ông nói ra chắc như đinh đóng cột khiến bà nghĩ rằng có lẽ lúc này sẽ không thể nào thay đổi được suy nghĩ của con trai mình..Bà đành ôm lấy ngực trái của mình tỏ vẻ đau đớn ( vì bà có tiền sử bệnh tim nên nghĩ làm vậy ông sẽ bỏ ý định điên rồ kia)
- Được. Nếu con cứ kiên quyết để cho đứa con hoang đó vào nhà. Vậy thì ngày hôm nay hãy để cho mẹ chết đi, rồi khi đó muốn làm gì thì làm. Loạn hết cả rồi.
Ông nhíu mày nhìn bà, ông quá hiểu tính mẹ mình. Nếu giờ chạy tới hỏi thăm bà, bà sẽ được nước làm tới. Lần này ông thật sự rất quyết tâm đưa Huyền bước chân vào nhà, đưa cô bái tổ gia tiên.. Trong đôi mắt ông vẫn thể hiện rõ sự kiên quyết như không gì có thể dịch chuyển được.
- Con xin phép..!
- Con đứng yên đó. Ta chưa nói hết.
- Con nghĩ thông báo cũng đã thông báo rồi, chẳng còn gì để mà nói nữa.
Dứt lời ông bước đi. Bà đằng sau gào thét.
- Đứng lại đó!
Ông vẫn cứ bước và không muốn ngoảnh mặt lại. Ông sợ khi ngoảnh mặt lại rồi ông sẽ không đủ kiên định như lúc này. Ông vốn là người thương mẹ nhưng ông cũng rất thương đứa con bất hạnh kia của mình. Ông muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho con bé. Và ông tin gặp lại được cô cũng là do ý trời sắp đặt. Vấn đề bây giờ chính là thông báo cho cả nhà và sẽ đến bệnh viện nói rõ chân tướng sự việc năm xưa. Dù cho mẹ con cô có tha thứ hay không nhưng ông quyết sẽ phải nói. Cũng đã đến lúc phải đối mặt với sự thật!
Bước đến đầu cầu thang tầng 2, ông nhìn thấy vợ mình đang khóc và chăm chú nhìn ông. Ông im lặng không nói gì.
Vợ ông:
- Chuyện có phải là sự thật?
Ông quay lại nhìn bà.
- Ông nói đi.. Chuyện này là sao?
- Bà đã nghe thấy hết rồi sao?
- Phải..!
- Vậy thì cũng biết rồi, đâu cần hỏi lại lần nữa.
- Tại sao ông có thể nói thản nhiên như vậy được? Ông không cảm thấy có lỗi với tôi lắm sao?
- Tôi tưởng bà đã biết từ lâu rồi.
- Nhưng tôi không thể ngờ ông lại còn có cả con riêng.
- Cũng may bà không biết. Nếu bà biết bà sẽ nhổ cỏ tận gốc đúng không?
- Ông? Ông còn nói ra được những lời này.
- Vì tôi quá hiểu tính bà.
- Tôi sẽ không cho phép đứa con đó của ông được bước chân vào nhà dù chỉ là nửa bước.
- Bà dám? ( ông trợn mắt)
- Sao? Ông dám làm gì tôi? Ông định đánh tôi hay sao?
- Bà đừng tưởng tôi không dám làm gì bà. Nếu bà có ý nghĩ hại con bé, tôi sẽ đuổi thẳng cổ bà ra khỏi nhà trước.
Thanh Xuân ở trong phòng đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện, cô vẫn chưa rõ ràng sự việc nhưng nghe thấy bố mình dọa đuổi mẹ mình, cô tức giận mở mạnh cánh cửa phòng ra.
- Nếu bố đuổi mẹ thì đuổi luôn cả con đây này.
Hai người quay ra nhìn cô.
Mẹ cô:
- Con gái. Con chịu ra khỏi phòng rồi sao?
Mấy ngày nay hầu như cô giam mình trong phòng, ăn uống nghỉ ngơi đều ở đó luôn. Mới mấy ngày thôi nhưng cô cũng gầy đi trông thấy. Cô nắm lấy tay mẹ.
- Mẹ.. Con yêu mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.
Ông lắc đầu cũng không thèm hỏi thăm cô xem thế nào.
- Bố.. Con nghĩ bố sẽ không vì một đứa con hoang mà đuổi mẹ con con ra khỏi nhà chứ?
- Thanh Xuân.Con không hiểu chuyện đây. chuyện của người lớn chúng ta tốt nhất con nên để người lớn giải quyết.
- Nhưng đó cũng là việc liên quan tới con. Mặc dù không hiểu sao lại có đứa con riêng đó, nhưng con thật sự rất thất vọng về bố, về người con hết lòng tôn kính. Huống gì cô ta lại là người chung huyết thống với con, con thấy thật dơ bẩn. Con nói thẳng ra con không thể chung cha với bất kỳ người nào khác. Bố nói đi, cô ta là ai?
- Thanh Xuân. Ai cho con ăn nói như vậy hả? Gì mà dơ bẩn. Nó là em gái con đấy hiểu không?
- Không.. có chết con cũng không bao giờ thừa nhận chuyện này. mặc cho nó có là sự thật hay không. Bố k thấy con gái bố chưa đủ khổ hả?
- Nếu nói về nỗi khổ, con bé khổ hơn con rất nhiều lần. Đừng động tí lại nói mình khổ. Thất tình một tí thôi mà làm như là ngày tận thế.
Thanh Xuân rơi nước mắt nhìn ông. Người cha mà cho dù cả thế giới đúng, một mình cô có sai thì ông vẫn chống lại cả thế giới để bảo vệ cô đâu mất rồi. Trong lòng vốn dĩ đang nhiều uất hận nay lại càng uất hận gấp bội. Cô muốn hờn cả thế giới này.
- Bố..bố không thương con nữa rồi. Chi bằng con chết cho bố hài lòng. Để bố đường đường chính chính cho nó vào nhà và làm tiểu thư duy nhất trong cái nhà này.
Ông im lặng lắc đầu rồi bước đi. Ông thừa hiểu tính nết cô rất giống mẹ ông. Động tí là lấy sinh mạng mình ra đe dọa nhưng không bao giờ dám làm tổn hại bản thân. Người như vậy thường thường rất sợ chết.
Thanh Xuân tức giận giẫm mạnh chân xuống sàn nhà..cô quay sang nhìn mẹ mình.
- Mẹ thấy chưa?
Bà bần thần.
- Có lẽ lần này sẽ khác với mọi lần.Khó có ai lay chuyển được tâm ý ông đấy.
- Vậy phải làm sao? bà nội cũng k nói được sao? Chẳng lẽ con lại phải chung cha, chung gia đình, chung tài sản với đứa con hoang đó sao?
- Thôi mẹ về đi đừng để bà giản gia đợi.Con cũng muốn ngủ rồi.
Bà ôm Chầm lấy tôi rồi vuốt nhẹ mái tóc tôi.
- Ngủ ngon con gái. chúa sẽ mang đến cho con những điều tốt đẹp.
- mẹ cũng vậy!
Vũ Hàn cúi đầu xuống chào bà rồi dẫn tôi về phòng bệnh.. Tôi và anh đều im lặng không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ điều duy nhất lúc này chính là hai trái tim đều đang cùng chung một nỗi buồn.Anh nắm lấy tay tôi.
- Mọi việc nhất định sẽ có cách giải quyết mà.
- Vũ Hàn.. nếu mai này em không còn thấy được ánh sáng nữa. Điều duy nhất em muốn thấy trước khi bắt đầu một cuộc sống đen tối chính là nụ cười của anh..Hứa với em, sau này con chào đời, mỗi ngày anh phải kể cho em nghe về hình dáng và những hành động của con nhé.
Anh rơi nước mắt, lấy tay tôi đặt trên má anh rồi lắc đầu.
- Đừng nói những điều không tốt vậy nữa. Chúng ta đừng bi quan. bác sỹ nói chỉ cần em thay giác mạc thì mọi chuyện sẽ khác.
- Nhưng đó phải là giác mạc phù hợp. Tốt nhất là người nhà. Em chỉ còn có mẹ. Anh định bảo mẹ thay thế để em được nhìn thấy ánh sáng hay sao?
- Không.. trên thế giới này còn rất nhiều người phù hợp với em.
- Vũ Hàn.. em thật sự không muốn vì em mà khiến ai đó không thể nhìn thấy ánh sáng, vì em mà từ một người nguyên vẹn trở nên không còn nguyên vẹn..em không muốn như vậy, thật sự em Sẽ không thể chịu nổi được nếu điều đó xảy ra. Đừng biến cuộc đời em thành nỗi ám ảnh có được không?
- anh là người ích kỷ, anh là người tàn ác. Anh không cần biết thế giới kia ra làm sao. Anh chỉ cần biết những gì tốt nhất cho em thì anh sẽ làm.
- Vũ Hàn ( tôi rơi nước mắt và anh cũng rơi nước mắt)..
Chúng tôi cùng nhau khóc rồi lại cùng ôm nhau ngủ trên chiếc giường như không còn mùi đau khổ..
————
Sáng sớm ngày hôm sau..tiếng chuông điện thoại đổ lên, trên màn hình điện thoại hiện lên số của ông Vương.
- Bà có rảnh không? chúng ta hẹn nhau ra quán cafe được chứ?
- Nhưng mà tôi không biết địa chỉ?
- Tôi sẽ cho người đến đón bà.
- Nhưng mà có chuyện gì không? Tôi đang định tới bệnh viện.
- Có chuyện rất quan trọng.
- Vậy được rồi. Ông qua luôn đi.
Trong quán cafe nhỏ, không gian nơi đây thật yên tĩnh biết mấy. Sàn nhà gỗ mang đậm phong cách cổ xưa, rèm cửa màu đỏ thẫm, cảnh vật xung quanh tạo cho ta cảm giác thật mộc mạc. Giữa cái thành phố náo nhiệt này, để mà tìm cho nhau một khung cảnh yên bình như này thật hiếm hoi.
Ông Vương cùng mẹ huyền ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ. Trên khuôn mặt hai người đều có điểm chung cảm giác đang mệt mỏi. Ông Vương thức trắng cả đêm qua để lấy can đảm gặp bà thú tội với mong muốn nhận lại con gái.. còn bà thì mất ngủ vì nghĩ đến đứa con gái bất hạnh kia. Càng nghĩ và càng đau lòng về chuyện cũ.
- Đêm qua bà ngủ không được ngon hay sao?
Bà gật đầu.
- Tôi lo cho con gái mình.
- con bé sao rồi?
- nguy cơ mù lại rất cao.
Tay ông đang cầm ly cafe bỗng rơi xuống sàn.
- Có kết quả khám rồi sao?
- Đúng vậy..
- Bà yên tâm. Tôi nhất định sẽ tìm những chuyên khoa mắt hàng đầu thế giới chữa trị cho con bé.
- Không được đâu.. tôi nợ ông quá nhiều rồi.
- Không phải. Là do tôi nợ bà, nợ bà cả một cuộc đời.
- gì chư?
Ông nói tiếp:
- Thực ra hôm nay đến đây gặp bà là có chuyện muốn nói.. thực ra năm xưa ( ông ấp úng không nói lên lời)
Bà nhìn ông rồi chau mày.
- Năm xưa sao?
Ông hít một hơi rồi nói tiếp.
- năm xưa tôi có lỗi với bà. thực ra người hủy hoại cuộc đời bà.. chính.. là.. tôi.
Bà tròn xoe mắt nhìn ông.
- Ông.. ông.. nói sao? ( bà run sợ nhớ lại hình ảnh năm đó)
Ông hốt hoảng:
- tôi.. tôi thật sự ngàn lần xin lỗi, ngàn lần không rửa hết tội. Tôi..tôi không cố ý.. Tất cả là vô tình và không phải là chủ mưu nào hết..
- Ông..?(bà chỉ tay uất nghẹn không nói lên lời. Trước kia bà đã từng nghĩ nếu ông trời có mắt cho bà biết được kẻ nào hại cuộc đời bà, bà nhất định sẽ giết chết và băm vành nó thành trăm mảnh.. Nhưng hôm nay sao lại có thể là ông ta)
- bà.. bà bình tĩnh kẻo lên cơn đau tim..
- Ông là thằng khốn.. Tại sao ông lại khốn bạn như vậy hả trời ( nói trong uất nghẹn)
- Bà.. tôi biết tôi có nói trăm ngàn lần cũng không xứng đáng được tha thứ. Nhưng con bé Huyền.. nó là con tôi, tôi mong bà cho tôi nhận lại con..
- Không bao giờ.. có chết tôi cũng không bao giờ cho ông nhận lại con.. đừng mơ..18 năm qua lúc nó khôn lớn trưởng thành thì ông ở đâu..
- Tôi...( ông ấp úng không nói lên lời)
Điện thoại bà bắt đầu reo lên, bà run run lấy điện thoại ra nghe ( là Vũ Hàn)
- cô Dương.. Cô có thấy Huyền trở về nhà không?
- Không.. không có..
- Cô ấy mất tích rồi..