Người Tìm Xác

Chương 1003 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Nhà của Đào Lượng là một toà biệt thự ba tầng, đi qua cửa chính là một phòng khách xa hoa I rộng rãi, mấy người chúng tôi đi khắp nơi chung quanh... Nhưng sau đó tôi phát hiện chỗ này cho tôi có cảm giác hình như thiếu thiếu một cái gì đó.



Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy có lẽ là bởi vì chỗ này quá mức xa hoa, cho nên thiếu một2chút mùi vị gia đình, khó trách Lý Mạt lại đặt ảnh một nhà ba người bọn họ trong văn phòng của mình.



Ở đây nào có chút cảm giác gia đình nào đâu! Đập vào mắt toàn là đá cẩm thạch tự nhiên, người không biết còn tưởng mình đã tới một khách sạn năm sao cao cấp ở Dubai đấy!



Tiếp đó chúng tôi đi lên phòng ngủ ở tầng hai, phong cách trang5trí tầng trên và tầng dưới đều theo một kiểu, làm người ta có cảm giác đè nén nặng nề. Thế giới của kẻ có tiền đúng là quá khó hiểu, ngôi nhà không có một chút bóng dáng của gia đình có thật sự thoải mái không?



Lúc tôi đang không kìm được chửi thầm trong bụng, đột nhiên lại cảm thấy sự khác thường... Tôi giật



mình nhìn về một căn phòng phía cuối6hành lang. Lúc này nghe Đào Lượng nói với tôi: “Đó là phòng ngủ của chúng tôi, từ sau khi Tiểu Mạt mất tích, tôi gần như không bước vào trong, bởi vì cho dù đi ngủ thì đầu óc cũng tràn ngập bóng dáng của cô ấy, cho nên tôi căn bản không ngủ yên được.” Lúc ấy tôi đã chẳng còn lòng dạ nghe Đào Lượng nói cái gì nữa, chỉ ngay5lập tức đi tới trước cửa căn phòng đó, nhẹ nhàng đặt tay lên nắm cửa... Sự kinh hãi che trời lấp đất bùng nổ trong lòng tôi, tại sao lại là như vậy?!



“Sao thế? Có gì không đúng ư?” Đào Lượng tỏ vẻ nghi ngờ hỏi, biểu cảm vô cùng chân thành, nhìn không ra điều gì lạ thường. Chú Lê thấy vẻ mặt tôi kinh ngạc nên quay đầu nhìn về phía3tôi, sau đó dò hỏi bằng ánh mắt xem tôi bị làm sao?! Lúc này tôi mới cuống quýt lấy lại tinh thần, sau đó nhìn về phía Đào Lượng và nói: “Anh có thể gọi điện thoại cho cảnh sát Triệu lúc trước, hỏi thử anh ta xem vụ án tiến triển thế nào rồi không?”
Đào Lượng gật đầu: “Vâng, căn phòng tận cùng bên trong ở tầng hai, còn lại đều là phòng cho khách, ngày thường không có ai ở. Cảnh sát Tôn nghe xong dẫn người lên thẳng tầng hai, tôi cũng vội nối gót đi theo phía sau anh ta... Khi cửa phòng ngủ được mở ra, một mùi hôi thối mơ hồ bay ra từ trong phòng.



Nhưng đối với những sự khác thường đó, dường như Đào Lượng không hề phát hiện ra, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt đi theo phía sau mọi người. Tôi thật sự không nhìn ra nổi anh ta có phải đang giả vờ hay không, nếu tất cả mọi thứ đều là màn biểu diễn của anh ta, tôi đây cũng muốn trao giải Oscar nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho anh ta luôn!!



Cảnh sát hình sự như cảnh sát Tôn, chắc hẳn đã khám nghiệm vô số hiện trường vụ án rồi, cho nên anh ta chỉ cần ngửi mùi trong này là biết chuyện gì. Vì thế anh ta dẫn người đi đến trước một tủ quần áo lớn sang trọng trong phòng, rồi từ từ kéo ra cánh cửa trượt của tủ quần áo. Ngay lập tức, mùi hôi thối kia càng rõ ràng thêm, có điều đây là mùi xác vừa bắt đầu thối rữa bốc ra, vẫn chưa đến mức làm người ta không thể chịu nổi. Mở tủ quần áo ra rồi, thì thấy bên trong treo rất nhiều quần áo của phái nữ, cảnh sát Tôn vươn tay đẩy hết quần áo bên trong sang một bên, một khuôn mặt phụ nữ vặn vẹo thình lình xuất hiện bên trong tủ quần áo...



Tiếp đó tôi nghe thấy Đào Lượng vẫn luôn đứng ở cửa đột nhiên kêu lên sợ hãi, rồi dưới chân mềm nhũn đi ngồi bệt xuống đất. Tôi nghe tiếng quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt anh ta xanh mét, khó coi không nói được thành lời. Trên thực tế, đừng nói anh ta, kể cả mấy cảnh sát đi theo cảnh sát Tôn đứng đằng sau cũng đều bị xác chết nữ đột ngột xuất hiện này doạ sợ... Hai mắt Lý Mạt trợn trừng, chết không nhắm mắt, hơn nữa kinh khủng nhất là, cô ta còn bị người nhét vào một cái túi chân không rất lớn, chính là loại túi chân không để đựng chăn bông vào mùa hè.



Lúc này ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Đào Lượng ngồi dưới đất, còn anh ta lại như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Không thể có chuyện này... Không thể có chuyện này... Đây không phải là thật...”



Nhìn biểu cảm hoảng sợ của Đào Lượng, tôi thật sự rất khó tưởng tượng, người đàn ông tự xưng mình vô cùng yêu vợ, thế nhưng lại tự tay bóp chết người vợ mà anh ta âu yếm. Hơn nữa đồng thời tôi cũng tin, tất cả cảm xúc trước kia của anh ta đều không giống như giả vờ, dường như anh ta đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó...