Người Tìm Xác

Chương 1013 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Viên Mục Dã lấy trong tủ lạnh ra cho chúng tôi mỗi người một chai nước, sau đó có chút lúng túng nói: “Tôi không biết hôm nay các anh tới, nếu không tối đa đi rút tiền để gửi tiền thuê nhà cho các anh.”



Tôi nghe vậy liền khoát tay nói với cậu ta: “Tiền thuê nhà lúc nào tiện cậu đưa cũng được, cậu cũng không chạy đi đâu, gấp làm gì! Chúng tôi hôm nay đến là xem cậu còn cần gì không, dẫu sao cậu cũng mới tới, ở2đây sinh sống chưa quen, nếu cảm thấy trong phòng thiếu thứ gì cậu cứ nói, tôi sẽ đi mua.”



Lúc này đến lượt Viên Mục Dã ngượng ngùng, cậu ta tỏ ý điều kiện ở đây rất tốt rồi, không cần mua thêm cái gì nữa. Nhưng đúng lúc chúng tôi đang khách sáo với nhau, tôi lại đột nhiên thấy tim mình đập mạnh, sau đó quay đầu nhìn lại căn phòng sau lưng.



Đây là căn phòng rất thông thường, có một hành lang ở giữa, bất luận là ánh nắng hay thông gió đều cực kém. Đoán chừng5trước đây, nó là căn phòng có giá thuê rẻ nhất.



Bởi vì trước kia đã đáp ứng với Viên Mục Dã, sẽ không đem nhà phân ra cho người khác thuê, cho nên gian phòng kia vẫn luôn để trống. Nhưng vì sao vào lúc này tôi cảm thấy có chút khác thường? Dường như căn phòng đó có vật gì đó đang ẩn núp.



Lúc Viên Mục Dã thấy tôi nhìn chằm chằm gian phòng đó, liền nói với tôi: “Tôi thấy gian phòng kia không lớn lắm, nên đem nó thành phòng chứa đồ, bên trong bỏ ít đồ6không dùng đến.”



Tôi nghe vậy gật đầu một cái, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cậu ta là một người đàn ông độc thân vừa chuyển đến đây, ngoài hành lý ra thì không có gì cả, sao nhanh như vậy đã có đồ lặt vặt không dùng đến được?




Kim Bảo đã sớm không kìm nổi, thấy xe đậu lại, nó liền lập tức vọt xuống chạy đi. Tôi nhìn thấy vườn nho rộng lớn liên say mê luôn. Nếu có ngày tôi về hưu, cũng muốn mua một mảnh vườn trồng cây ăn quả, để trải qua cuộc sống ruộng vườn một chút...



Lúc này Đinh Nhất đã đậu xe, mở cửa xuống xe, tôi nhìn anh ta một cái, trong lòng nhất thời có chút



mất mát, với mệnh của tôi, điều đầu tiên về hưu có vẻ cũng khó mà làm được! Nhưng nếu Đinh Nhất còn không tìm được người nhà, vậy thì miễn cưỡng thu nhận anh ta làm nông dân cũng được.



Sau khi đi vào vườn nho, tôi thấy có một đường nhỏ quanh co dẫn vào trang trại, cảm giác như lạc vào thế ngoại đào nguyên... Vì vậy tôi liền quay đầu nói với Đinh Nhất: “Đi nào! Đi hỏi xem ông chủ ở đây có thể cho thú nuôi vào không, nếu có thể, thì tối nay chúng ta ở đây đi.”



Lúc chúng tôi đến cửa trang trại, đã thấy bên trong đỗ mấy chiếc xe, không ngờ chỗ vắng vẻ này lại làm ăn tốt như vậy! Có khi đã không còn phòng trống rồi.



Nhưng ai ngờ lúc chúng tôi đi vào, phát hiện bên trong cũng không náo nhiệt, thậm chí làm người ta có cảm giác vắng vẻ... Trước quầy, ngay cả một người để chào hỏi cũng không có.