Người Tìm Xác

Chương 1017 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Ngũ Cường từ vườn nho đi ra, giọng trầm lạnh nói với chúng tôi: “Hai người đi hái nho?”



“ Tôi nghe vậy cũng cười lạnh nói: “Giá nho của mày cũng đắt quá đi chứ? Bọn tao sao có thể trả nổi đây. Có phải không... Ngũ Cường?” Ngũ Cường nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó trầm giọng nói: “Chúng mày quả nhiên không phải du khách thông thường, không ngại nói cho chúng mày biết, ngay cả cảnh sát cũng không2phải tạo chưa từng giết, tao cũng không ngại giết thêm hai đứa mày...”



Tôi vừa nghe hắn tưởng chúng tôi là cảnh sát, vì vậy liền nhún vai nói với hắn: “Chắc mày nhầm rồi, bọn tao không phải cảnh sát...”



“Vậy chúng mày cắn chặt tao không buông làm gì? Muốn tiền à? Trong két sắt trang trại này đúng là có hai mươi vạn tiền mặt, chúng mày bây giờ có thể cầm rồi đi.” Tôi nghe vậy hừ lạnh nói: “Tao chỉ sợ5bọn tao cầm tiền rồi mất mạng thôi...”



“Vậy cũng chớ trách tạo không khách sáo...” Hắn nói xong liền rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ xông về phía chúng tôi. Phỏng chừng hắn đoán ra sức chiến đấu của tôi yếu hơn trong hai người, cho nên muốn xông đến giải quyết tối trước, sau đó sẽ đối phó với Đinh Nhất sau. Cái kẻ liều chết có sức lực vô cùng mạnh mẽ, may mà Định Nhất ở bên cạnh tôi,6nếu không hắn đột nhiên xông đến thì tôi thật sự trùng chiều rồi.



Đinh Nhất cũng nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, động tác nhanh như chớp đâm đến dưới nách Ngũ Cường... Ngũ Cường thấy thể, theo bản năng, hắn rút dao về để chặn dao đâm tới của Đinh Nhất. Chỉ nghe “keng” một tiếng, tia lửa văng ra bốn phía, Ngũ Cường mặc dù tiếp được dao của Đinh Nhất, nhưng cũng bị đánh lùi về phía sau mấy bước.5Hắn có chút không thể tin nhìn Đinh Nhất, nhưng lại không cam lòng, xách dao xông lên lần nữa.



Đinh Nhất lắc người tránh thoát một đòn trí mạng của Ngũ Cường, tiếp đó xoay người lại, dùng dao bạc trong tay đâm về phía tay cầm dao của Ngũ Cường. Ngũ Cường cũng rất nhanh nhẹn, hắn thu dao lại, chắn trước cổ tay mình, vừa vặn tiếp được dao bạc đang định rạch tới của Đinh Nhất.
Bạch Kiện thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt rồi, cậu không sao, Ngũ Cương thì sao?”



Tôi đưa tay chỉ hướng Ngũ Cường chạy trốn nói: “Hắn chạy bên kia, Đinh Nhất cũng đã đuổi theo.”



Bạch Kiện nghe vậy liền dặn dò những cảnh sát đặc nhiệm sau lưng mấy câu, sau đó mấy người đó liền lập tức chạy theo hướng tôi chỉ. Thấy Bạch Kiện đã tới, trong lòng tôi coi như đã vững vàng hơn, vừa định nói cho anh ta ở chỗ đất này chôn bảy người, nhưng phát hiện Viên Mục Dã đã sớm âm trầm đứng đó, tựa như đang ngắm nhìn những thi thể mới dưới đất đó. Vì vậy tôi liền đi đến bên cậu ta nói: “Cậu có thể nhìn thấy?”



Viên Mục Dã nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi nói: “Tôi không nhìn thấy bằng mắt, nhưng ở trên đất có nhiều tuổi bay quanh như vậy, tôi đoán hẳn là phía dưới có mùi máu tanh cùng thi thể đang phân hủy hấp dẫn bọn nó.” Tôi nghe xong liền gật đầu một cái, không nói gì nữa. Trong đầu nghĩ, tên nhóc này hiển nhiên không nói thật. Không muốn nói thì thôi! Vì vậy tôi liền xoay người nói với Bạch Kiện: “Phía dưới có chôn bảy thi thể, tôi nghĩ trong vườn nho rộng lớn này chắc chắn vẫn còn những chỗ chôn thi thể khác, chuyện này quá lớn rồi!”



Bạch Kiện nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhưng đây thực không phải tôi muốn hù dọa anh ta, đây đúng là nơi tên tội phạm bị truy nã Ngũ Cường đang trốn, bây giờ lại xảy ra vụ án lớn như vậy, chỉ sợ là một khi chính thức xử án, bên trên sẽ tìm một người có trách nhiệm đứng ra gánh vác.



Cũng có thể người đó chính là Bạch Kiện, anh ta là cảnh sát hình sự đã nhiều năm, cho dù có chịu áp lực lớn hơn nữa, anh ta cũng không rối loạn. Bởi vì trước mắt, việc quan trọng nhất chính là bắt được Ngũ Cường. Chỉ như vậy mới khống chế được sự việc, cũng có thể giao phó với nhân dân.