Người Tìm Xác

Chương 103 : Mặt nạ vàng

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Nhưng người này có tài đức gì mà được chôn cùng với một Vương gia? Có nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này không hợp lý mà? Hơn nữa, điều khiến người ta ngạc nhiên và lấy làm lạ hơn chính là, vị quan Tứ phẩm bình thường này lại đeo một mặt nạ bằng vàng!



Ngũ sư đệ thử xem xét, lại nhận ra chiếc mặt nạ này dán chặt lên má của thi thể, không biết được khảm bằng thứ gì. Nhìn từ bên ngoài, không thể thấy được chút da mặt nào hết.



“Đây là cái gì thế?” Nhị sư huynh giật mình hỏi.



“Có thể là thứ gì được, nói năng cẩn thận một chút.” Đại sư huynh mất hứng nói.



Nhị sư huynh nghe thế thì chắp tay trước ngực, nói với người đàn ông trong quan tài: “Vị tiền bối này, không phải tiểu nhân cố ý mạo phạm đâu, xin ngài đừng trách!”



Vương An Bắc thấy Ngũ sư đệ mãi mà không lấy chiếc mặt nạ bằng vàng đó xuống, thì sốt ruột hỏi: “Sao thế? Có lấy được mặt nạ xuống không?”



Ngũ sư đệ quan sát một lúc lâu, mồ hôi đầy đầu.



“Tam sư huynh, không phải là đệ không muốn gỡ nó xuống, nhưng thật sự không nhận ra thứ này được khảm trên mặt ông ta như thế nào. Nếu mạnh tay cố gỡ ra, chỉ sợ sẽ làm hỏng mặt thi thể này!”



Vương An Bắc nghe xong liền biết là không được. Sư phụ đã từng lập ra quy tắc, bất kể vào ngôi mộ kiểu gì, bất kể là có lấy được báu vật hay không, thì đều không được làm hỏng di thể của chủ mộ dù chỉ một chút.



Mặc dù không phải chưa từng có dân trong nghề làm như thế, nhưng cuối cùng đều chết không được yên thân. Nên lúc nhận bọn họ vào môn phái, sư phụ đã giảng giải kĩ vài quy tắc trước. Một khi làm trái, sẽ bị trục xuất khỏi sư môn ngay lập tức!



Vương An Bắc cẩn thận nghiên cứu mãi, nhưng lại không có cách nào gỡ nó xuống một cách hoàn hảo.




Đoạn Tử Ngọc này vốn là người Hán. Nhẽ ra hai tộc Mãn Hán không thể thông hôn, nhưng Diệp Lan lại không chịu lấy ai khác ngoài Đoạn Tử Ngọc. Về sau, Huyền Lý đành cải Hán nhập Kỳ cho Đoạn Tử Ngọc, mới để đứa em gái cưng của mình được như mong muốn.



Không ngờ đời không như là mơ, Đoạn Tử Ngọc này tính tình kiêu ngạo, dù cận kề cái chết cũng không muốn cải Hán nhập Kỳ. Nhưng Huyền Lý lại vì Diệp Lan mà dùng hết mọi thủ đoạn để ép buộc, khiến Đoạn Tử Ngọc buồn bực sầu não mà chết, cuối cùng Diệp Lan cũng tự sát theo chồng…



Sau đó, Huyền Lý xây dựng một lăng mộ ở Bạch sơn Hắc thủy* cho Diệp Lan, cũng chôn hết những thứ quý giá mà nàng yêu thích khi còn sống, dùng cách đó để bù đắp lại nỗi áy náy.



*Bạch sơn Hắc thủy: Núi Trường Bạch và sông Hắc Long.



Vương An Bắc nghe Đại sư huynh giải thích đoạn văn viết trên bình phong kia xong, thì thấy hơi nghi ngờ. Ông nhanh chóng đi qua điện thờ phụ ở hướng Nam, cẩn thận quan sát tranh chữ dán đầy tường, thấy lạc khoản trên đó đều là của Đoạn Tử Ngọc!



“Không đúng! Nếu em gái ông ta yêu Đoạn Tử Ngọc, vậy sao lại không chôn y cùng với nàng ấy, mà lại chôn trong điện thờ phụ của anh vợ?” Vương An Bắc khó hiểu, hỏi.



Đại sư huynh phẩy tay với ông ta: “Trong mười câu của mấy người thời xưa này, có ba câu thật là đã tốt rồi. Bây giờ đừng quan tâm nhiều như thế, cứ mở quan tài trong hậu điện, xem có thứ gì tốt đã rồi nói!”



Mọi người lại quay về quan tài gỗ lim trong hậu điện, Ngũ sư đệ nghiên cứu kết cấu của quan tài xong, thì cẩn thận mở nắp.



Lúc này Vương An Bắc cũng nín thở, chăm chú nhìn nắp quan tài từ từ bị mở ra, chỉ sợ có một mũi tên bất chợt bắn ra. Ai ngờ mở nắp xong mà mọi thứ vẫn yên bình, cùng không có nguy hiểm như đã dự liệu.



Mọi người thăm dò nhìn vào quan tài, di hài của một người đàn ông mặc trang phục tím thêu hoa vàng, phía trước thêu một con rồng vàng năm vuốt. Bổ phục trước ngực ông ta là bàn long năm đầu, được thêu bằng kim tuyến, đây chính là Khắc Cần Quận Vương – Ái Tân Giác La Huyền Lý.