Người Tìm Xác
Chương 108 : Mùi hương khiến người ta thoải mái
Ngày đăng: 05:36 30/04/20
Chú Lê nghe tôi nói Triệu Quân có vấn đề, thì hỏi lại: “Hử? Sao lại nói thế?”
Vì vậy, tôi kể lại kí ức của Vương Hải cho họ nghe. La Hải nghe xong cũng đồng ý với cách nghĩ của tôi, cho rằng Triệu Quân kia chắc chắn có vấn đề.
Nghĩ mà xem, Triệu Quân nói muốn ra sau hòn non bộ đi vệ sinh, dù gã có tè ra cả con sông Trường Giang, Hoàng Hà thì cũng chẳng đến 20 phút! Đương nhiên, trừ khi tuyến tiền liệt của gã có vấn đề, nhưng gã cũng mới chỉ ba mấy tuổi, sao lại có vấn đề lúc còn trẻ như thế được?”
Hơn nữa, vừa rồi tôi xem tài liệu, thấy lúc Triệu Quân bị hỏi về tình hình, gã đã nói hôm đó mình không khỏe, muốn về ký túc ngủ sớm, để Vương Hải tự đi trực thay mình, đây rõ ràng là nói dối!
Nếu Triệu Quân không có vấn đề, thì sao gã lại phải nói dối? Hơn nữa, đáng nghi nhất là vào tối hôm sau gã lại mất tích. Chưa nói đến chuyện còn sống hay đã chết, việc thi thể đời nhà Thanh dọa chết Vương Hải chắc chắn có liên quan đến gã!
Nghĩ đến đó, tôi lại lật hồ sơ của Triệu Quân, mới thấy hồ sơ của gã rất sạch sẽ, hoặc có thể nói là, sạch sẽ đến mức không thật…
Nghe Lưu Thắng Lợi nói, sau khi Triệu Quân mất tích, ông ta cũng đã tìm đến địa chỉ đăng kí trong hồ sơ, nhưng lại phát hiện ở đó không phải nhà, mà là một siêu thị. Lạ hơn là, tuy thông tin Triệu Quân ghi về bố mẹ là thật, nhưng họ đã chết từ lâu.
Tuy vậy, trường hợp như Triệu Quân cũng chẳng phải mới xuất hiện lần đầu ở công ty bảo vệ. Trước đó cũng từng có những người không chào mà đi vì nguyên nhân riêng.
Lưu Thắng Lợi cũng từng nghi ngờ, nhưng lại nghĩ Triệu Quân không thể biết mật khẩu mật thất, thì sao mà lén chuyển xác ướp cổ ra được?
Chuyện lâm vào bế tắc, tuy tôi đã biết Vương Hải chết vì sợ như thế nào, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của xác ướp cổ thời nhà Thanh. Đột nhiên, tôi nghĩ đến một việc, quay lại hỏi Đinh Nhất: “Nếu là anh, anh có thể mở được cửa mật thất của tổng giám đốc Lưu không?”
Đinh Nhất nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Khó nói lắm, phải xem khóa mật mã thì mới biết.”
Mặt Lưu Thắng Lợi đã vàng như nến. Tôi biết ông ta đang sợ hãi, cũng may hôm nay Đinh Nhất nói về sơ hở của chiếc khóa này, nếu không tên trộm xác kia lại vào lần nữa, thì đã không chỉ mất một xác ướp thôi đâu!
Chúng tôi đã giải được câu đố người kia làm sao để mở cánh cửa bị khóa, sau đó cùng nhau vào hầm. Nơi đây quả là một kho chứa báu vật cỡ nhỏ. Tuy tôi không hiểu về những thứ đó, nhưng chỉ nhìn cũng đã có thể chắc chắn rằng chúng khá đáng tiền.
Lúc đến trước tủ lạnh chứa nữ thi đời nhà Thanh, tôi ngửi thấy một hương thơm…
“Mùi gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
Lưu Thắng Lợi chỉ vào tủ lạnh: “Trước đó nữ thi đời nhà Thanh vẫn được để trong này, sau đó bị mất, nên tôi mở nắp, tắt nguồn điện, không ngờ bên trong vẫn có mùi hương của bà ta!”
“Đây là mùi hương mà nữ thi đời nhà Thanh kia để lại?” Tôi hưng phấn hỏi.
Lưu Thắng Lợi gật đầu: “Ừ, là mùi này. Tuy xác ướp cổ đã mất, nhưng mùi hương vẫn giữ mấy ngày chưa tan.”
Tôi lập tức nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận mùi thơm tràn ngập trong không khí…
Trước đây, chí ít tôi cũng phải thông qua di vật mới cảm nhận được tàn hồn, đây là lần đầu tiên thông qua mùi hương, chẳng biết có được hay không…
Chú Lê thấy tôi đã bắt đầu, nên bảo mọi người tản ra, chừa cho tôi chút không gian, đừng hòa tan mùi hương kia.