Người Tìm Xác

Chương 1083 :

Ngày đăng: 05:48 30/04/20


Sau này phổ cập đại học, thi không đỗ vẫn được lên đại học, học tiếp đại học, vì thế dù học sinh không thi đỗ thì họ vẫn không chọn trường kỹ thuật nghề để học. Có thể vì tuyển sinh2ngày càng khó, hoặc chuyên ngành của | họ giờ không thích ứng với nhu cầu của xã hội, cuối cùng trường đóng cửa.



Khu vực này cũng cách thành phố khá xa, mãi không có ai tận dụng. Sau này, do thành5phố tái xây dựng nhanh chóng, liên tục mở rộng nên cũng kết nối với khu vực của mảnh đất này. Chính phủ công khai gọi thầu, cuối cùng bất động sản Vạn Tuyền chiếm ưu thế tuyệt đối, mua được mảnh6đất trống này, chuẩn bị xây dựng một khu dân cư cao cấp khép kín có đủ nhà ở, mua sắm, chữa bệnh, trường học...



Kiểu chi bạo tay như bất động sản Vạn Tuyền thì đương nhiên sẽ mời đại sư như5chú Lê đến kiểm tra phong thủy trước khi động thổ, nhỡ có vấn đề gì thì xử lý ngay trước khi bắt đầu, không để đến khi khởi công mới phát hiện ra. Hơn nữa, sau cái chết của con gái3yêu, Thẩm Vạn Tuyền đã bắt đầu tin hết lòng vào mệnh lý. Giờ ông ta vô cùng tin tưởng chú Lê. Lần này chúng tôi đến, Thẩm Vạn Tuyền luôn đi cùng, cũng khá là coi trọng! Khi chúng tôi ngồi trong chiếc xe Bentley của Thẩm Vạn Tuyền đến công trường thì phát hiện ra họ đã dỡ xong hết công trình kiến trúc ở đây. Tôi đương nhiên dốt đặc cán mai mảng xem đất xem phong thủy, được cái nơi này cho tôi cảm giác không tệ lắm. Lưng dựa núi mặt hướng sông, tôi tin nhiều năm trước, nơi đây chính là nơi tác hợp cho rất nhiều cặp thiếu nam thiếu nữ. Dù giờ nó chỉ còn bình địa, tôi vẫn có thể thấy vài dấu vết của cầu bắc qua khe suối, hòn giả sơn, đình nghỉ mát...



“Nơi này cũng được đấy! Nếu không biết trước kia đây là trường kỹ thuật nghề, tôi còn tưởng nó từng là công viên.” Tôi hơi xúc động nói.



Chợt Thẩm Vạn Tuyền cười: “Mọi người đừng nhìn sự hoang vắng bây giờ, chứ hai mươi mấy năm trước, chỗ này rất được thanh niên coi trọng đấy. Không thích học nhiều thì đến đây học nghề, tốt nghiệp xong kiếm tiền được ngay. Không như bây giờ, tốt nghiệp đại học vẫn phải bôn ba kiếm việc làm... Tôi thở than: “Đúng là những thanh niên như chúng ta bây giờ không dễ sống như ngày xưa! Giờ tốt nghiệp xong là thất nghiệp ngay...” “Đúng thế đấy! Thế nên cháu phải biết thích nghi, khi con đường này không đi được thì phải đổi đường khác. Như tổng giám đốc Thẩm đây, nếu cứ cắm cúi theo con đường vô vọng thì đã không có bất động sản Vạn Tuyên bây giờ.” Chú Lệ âm thầm nịnh hót.
Chợt Thẩm Vạn Tuyền cười: “Mọi người đừng nhìn sự hoang vắng bây giờ, chứ hai mươi mấy năm trước, chỗ này rất được thanh niên coi trọng đấy. Không thích học nhiều thì đến đây học nghề, tốt nghiệp xong kiếm tiền được ngay. Không như bây giờ, tốt nghiệp đại học vẫn phải bôn ba kiếm việc làm... Tôi thở than: “Đúng là những thanh niên như chúng ta bây giờ không dễ sống như ngày xưa! Giờ tốt nghiệp xong là thất nghiệp ngay...” “Đúng thế đấy! Thế nên cháu phải biết thích nghi, khi con đường này không đi được thì phải đổi đường khác. Như tổng giám đốc Thẩm đây, nếu cứ cắm cúi theo con đường vô vọng thì đã không có bất động sản Vạn Tuyên bây giờ.” Chú Lệ âm thầm nịnh hót.



Quả nhiên Thẩm Vạn Tuyền nghe xong rất vui, cười ha hả: “Lê đại sự, hôm nay tôi mời mấy vị qua đây là để ngài nhìn giúp xem có gì không ổn không?” Chú Lê lấy la bàn trên người ra, lia xung quanh: “Tổng thể mà nói thì đây là một mảnh đất tốt, tàng phong nạp khí. Tuy bỏ hoang nhiều năm nhưng không cảm thấy âm khí... Thẩm tổng đừng vội vàng, để chúng tôi đi dạo quanh xem có vấn đề gì không...” Thật ra chú Lê có thói quen không thích người chủ đất đi theo lúc xem phong thủy. Có vấn đề gì thì chú sẽ nói, nhưng để một người không hiểu việc đi theo sẽ phiền phức, tốt nhất cứ nói thẳng.



Sau khi chú Lê nói thế, Thẩm Vạn Tuyền rất hiểu ý dẫn giám đốc dự án sang chỗ khác nói chuyện, còn chúng tôi đi cùng một trợ lý đi dạo quanh... Thật ra chỗ này cũng không có gì đẹp! Nếu như nói trước đây là đất hoang thì chúng tôi còn bảo xem ở đây từng có mộ tổ tiên của ai cần dời đi không...



Nhưng trước kia đây lại là trường học, hơn nữa các tòa nhà đều đã bị phá dỡ, có vấn đề gì thì cũng phát hiện lúc phá dỡ! Theo lời trợ lý thì việc phá dỡ ở đây diễn ra rất thuận lợi, chưa từng có chuyện lạ xảy ra.




Chú Lê nghe trợ lý nói vậy thì biết chắc đây không có vấn đề gì. Chú chỉ cần về lừa Thẩm Vạn Tuyền bày một đại trận phong thủy an cư vượng tài là được. Tôi tò mò hỏi chú Lê đại trận phong thủy là thế nào? Chú cười xòa: “Cháu có khi nào thấy có những khu nhà nhìn thì rất sang trọng nhưng thiết kế lại thừa thãi, hoặc hướng nhà không phải chính nam mà cứ lệch đi một chút không...”



Tôi gật đầu: “Đương nhiên, còn không ít ấy! Có những thiết kế chỉ để trưng bày, chẳng có tác dụng gì, nhưng tòa nhà cứ thiết kế kiểu đó! Chẳng hiểu nhà thiết kế có bị ngáo không nữa!”



Chú Lê cười ha hả: “Chuyện này không liên quan đến nhà thiết kế. Đây là do bố trí phù hợp với phong thủy nên thành ra như vậy. Từ sau cháu đừng nghĩ oan cho kiến trúc sư nữa. Phần lớn bọn họ không được tự quyết, phải dựa theo cả bố trí phong thủy, nhưng cuối cùng người bỏ tiền là ông chủ.” Tôi nhịn cười: “Vậy ý của chú là muốn Thẩm Vạn Tuyền thiết kế nơi này thành chẳng ra gì cả à?” “Đương nhiên không thể làm thể. Chủ đây là đại sư có tâm, không giống với đám lưu manh nhé! Có điều bố cục thế nào... chủ còn phải về suy nghĩ kỹ đã!” Chú Lê đắc ý nói. Vì thế, hôm đó chú Lê và Thẩm Vạn Tuyên trò chuyện hăng say! Tán hươu tán vượn một đống về cách bố trí phong thủy chỗ này, đồng thời cả hai đều đưa ra ý kiến của mình về cách thiết kế phong thủy tốt hơn, phù hợp cho nơi này.



Cuối cùng tất cả đều tốt đẹp cả. Tôi cũng tràn đầy niềm tin rằng rồi mọi chuyện sắp hoàn tất, nào ngờ mấy ngày sau công trường có chuyện... Đúng là như một cú tát vào mặt!!! Khi nhận được điện thoại của Thẩm Vạn Tuyền, chú Lê nhăn nhó kinh khủng. Chú vẫn bình tĩnh bảo Thẩm Vạn Tuyền đừng hốt hoảng, để chúng tôi qua xem rồi tính. Ban đầu tôi còn tưởng là chuyện gì vặt vãnh? Thông thường, trên công trường, chuyện dễ xảy ra nhất là sự cố an toàn... Thế mà chú Lê lại bảo không phải chuyện an toàn, mà là bọn họ đào được gì đó lúc làm móng tòa nhà!!!



“Đào được gì đó? Là cái gì thế? Mộ cổ? Quan tài?” Tôi ngờ vực Chú Lê búng gáy tôi: “Đọc tiểu thuyết trộm mộ nhiều quá rồi à?! Ở đâu mà lắm mộ cổ với quan tài thể? Có điều cũng hơi giống quan tài...”