Người Tìm Xác
Chương 1099 :
Ngày đăng: 05:48 30/04/20
Lần này Tôn Hải Bình không nuông chiều con trai nữa mà lớn tiếng rầy la: “Mày cũng đã ba mươi lăm rồi! Tao không mong mày có tiền đồ, nhưng mày có thể sống qua ngày như người bình thường được không? Ngày mai mày ra ngoài tìm một công việc nghiêm túc, tự nuôi mình,2đừng hòng lấy được của tạo một xu tiền nữa.”
Tôn Nghĩa không ngờ có một ngày cha sẽ đối xử với mình như vậy, gã cảm thấy không phải chỉ là muốn vài đồng tiền thôi à? Sao phải tức giận như vậy chứ? Họ cũng tiêu không hết số tiền kia, tiết kiệm làm gì? Còn5không phải để cho mình ư?
Lần đầu tiên thấy cha mẹ tức giận như vậy, Tôn Nghĩa cũng có hơi chột dạ, vì vậy lập tức bỏ chạy ra ngoài, trước khi đi còn gào lên với Tôn Hải Bình: “Không về thì không về! Xem cuối cùng ai xin tôi về!”
Tôn Nghĩa không ngờ lần này6cha mình làm thật, không những không gọi điện, ngay cả Wechat cũng cho gã vào sổ đen. Lúc đầu không có tiền thì gã còn nghĩ, không phải chỉ là đi tìm việc làm thôi ư? Có gì ghê gớm đầu, là do tôi không muốn làm chứ không có chuyện tôi không làm được.
Nhưng kết5quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết, Tôn Nghĩa trước giờ là kẻ hết ăn lại nằm, vốn là loại làm gì cũng không nên, ăn gì cũng không đủ... Người như vậy sẽ không có ai muốn thuế. Chưa tới mấy ngày, Tôn Nghĩa đã tiêu sạch mấy trăm đồng còn lại... Bây giờ đừng3nói đến tiền khen thưởng nữ streamer kia, ngay cả tiền ăn cơm của gã cũng trở thành vấn đề. Nhưng đúng lúc này kênh livestream có người khen thưởng số tiền lớn, nữ streamer từng hẹn hò ngoài đời thực với gã lập tức không quan tâm tới gã nữa.
Tôn Nghĩa chưa bao giờ cảm thấy bị khuất nhục như lần này. Vì vậy gã liên tục gọi cho nữ streamer kia nhưng đối phương tỏ vẻ rất lạnh nhạt, chưa nói mấy lời đã cúp máy...
áy.
Nữ streamer kia thấy Tôn Nghĩa hào phóng như vậy thì lập tức vui vẻ hẹn gã lần sau ra ngoài chơi. Nhưng lúc này lòng Tôn Nghĩa đã sớm thành một mảng tro tàn, gã biết mình không đợi được đến lần sau nữa rồi, vì vậy mới nhắn hai chữ “tạm biệt” cho nữ streamer kia, sau đó dùng dao cắt đứt động mạch trên tay mình...
Khi tôi thấy ký ức trong tàn hồn của cả ba người nhà họ Tôn, trong lòng cũng một hồi thổn thức! Tại sao cuộc sống của bọn họ lại trở nên như vậy chứ? Không một đứa trẻ vùng núi nghèo nàn nào dám nghĩ đến điều kiện cuộc sống mà Tôn Nghĩa có được từ nhỏ, nhưng tại sao có điều kiện sống tốt như vậy lại không đào tạo ra được một con người có nhân cách tốt chứ?
Khách quan mà nói, điều kiện gia đình Tồn Nghĩa trước kia chỉ là khá tốt, so với những gia đình giàu có thực sự thì kém xa, nhưng tại sao người ta không giáo dục con thành một kẻ như Tôn Nghĩa?
Xem ra mỗi một đứa trẻ to xác không đáng tin là vì họ có một đôi cha mẹ cũng không đáng tin, mấy đứa nhóc ngang bướng bây giờ cũng sẽ có một cặp cha mẹ ngang bướng không kém. Cái gì mà đến sở thú thì ném đá vào chuồng hồ, đi bảo tàng tưởng niệm lịch sử thì ném đá vào ao, vui chơi ở những nơi không nên vui chơi... Thật ra thì trẻ con chính là trẻ con, không thể nào không phạm sai lầm, nhưng khi mấy đứa nhóc ngang bướng này làm sai thì cha mẹ chúng lại chỉ ở bên cạnh nhìn.