Người Tìm Xác

Chương 1136 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


Sau khi nghe xong mấy câu thơ, vẻ mặt Lý Diên Thần hơi khựng lại, tiếp đó anh ta vung tay về phía sau, đám sương mù sau lưng anh ta dãn ra tạo thành một con đường nhỏ.



Anh ta chỉ vào con đường trong sương và nói: “Cậu đi đi, hai người bạn của cậu sẽ2gặp cậu ở cuối con đường này... còn những người khác, chờ khi tôi gặp mặt Hạ Hà, dĩ nhiên sẽ thả họ.” Tôi nghe mà phải mắng thầm trong lòng: “MMP, quả nhiên chỉ sợ ác ma có văn hóa, người từng đi du học đúng là có khác, một bụng quanh co..” Bất đắc dĩ5tôi đành làm theo lời của Lý Diên Thần, dọc theo đường mòn anh ta tạo ra đi về phía trước. Đi không lâu, tôi có cảm giác sương mù hai bên dần tan, cùng lúc đó tôi nghe được tiếng quát của chú Lê. Lúc ấy tôi còn đang thắc mắc chú ấy mắng ai vậy?6Rất ít khi thấy chú Lê nổi nóng như thế này? Tôi vội vàng chạy về hướng bọn họ. Kết quả khi đến gần, tôi không thấy một ai khác ngoài Đinh Nhất và chú Lê. “Chú Lê! Đinh Nhất!” Tôi hưng phấn chạy đến trước mặt bọn họ.



Bọn họ nghe thấy giọng tối thì vội vàng5ngẩng đầu nhìn về phía tôi, lúc này tôi mới phát hiện, hai hàng lông mày của Đinh Nhất đang nhăn lại, mặt mày u ám, chú Lê càng không cần phải nói, mặt đầy giận dữ, trong lòng tôi không khỏi thầm nghĩ, người nào xui xẻo chọc cho Lê đại sư của chúng ta giận3đến vậy nhỉ?



Ai ngờ khi tôi đến bên cạnh họ, còn chưa kịp đứng vững, chú Lê đã nhấc chân cho tôi một cước... Sau đó chú ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu là đồ trời đánh! Ai bảo cháu cởi sợi dây trên tay ra? Cháu còn muốn sống không hả?”



Tôi xoa mông, hậm hực nói: “Lúc đó cháu đứng ở cửa thôn, những sợi dây lại kéo rất căng, cháu không cởi ra thì không thể đi về phía trước được...” Chú Lê thấy tôi còn ngụy biện thì muốn đá tối thêm phát nữa, nhưng bị Đinh Nhất cản lại, anh ta nói: “Được rồi... Trở về là tốt rồi, để cậu ấy nói xem đã xảy ra chuyện gì.”



Tôi thấy vẻ mặt tức giận của chú Lê mà trong lòng cũng hoảng. Từ lúc biết chú Lê đến giờ, đừng nói là với chúng tôi, ngay cả với người ngoài cũng chưa từng thấy chú ấy giận như vậy.




Chú Lê lườm anh ta rồi nói: “Cháu biết gì chứ? Lý Diên Thần là một ác ma tâm tính khó dò. Năm đó, khi hắn còn sống mà có thể làm ra chuyện giết người thân như vậy... Nhỡ mà tên này nhập vào người sống, sau đó lại nghĩ ra cái gì khác thì làm sao đây? Nhưng Hạ Hà thì khác, tâm tính cô ấy hiền lương, tương đối dễ khống chế hơn.”



Nhưng Đinh Nhất nghe xong lại phản bác: “Không sao, để Lý Diên Thần nhập vào cháu là được, cháu tự nhiên có biện pháp đuổi hắn ta đi.” Chú Lê giận đến bốc khói: “Bậy bạ! Người cháu đầy dương khí, cậu ta nhập được vào cháu mới lạ ấy.”



Tôi đứng bên cạnh nghe hai người tranh chấp nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu sao bọn họ phải tranh cãi nhiều về vấn đề này như vậy... Hóa ra nói hồi lâu, cái người bị ma nhập chỉ có thể là tôi!



Nghĩ mà xem, chú Lê nói Lý Diên Thần không được, bởi vì nếu anh ta để ý ai trong chín người bình thường kia, chỉ sợ anh ta nảy sinh ý khác, đến lúc đó sợ là sẽ có chuyện xảy ra... Hơn nữa chín người đó vốn không thực sự vào được thôn Hạ Hồ, cho nên càng không hi vọng Hạ Hà có thể nhập được vào bọn họ.



Trong ba người chúng tôi, chú Lê là người phải trấn giữ toàn cục, Đinh Nhất một thân dương khí, ma quỷ gì cũng không xâm nhập vào được, chẳng phải nói tới nói lui cũng chỉ còn mình tôi đó sao? Nếu như chỉ có thể là tôi, vậy khẳng định cũng chỉ có thể chọn Hạ Hà.