Người Tìm Xác

Chương 1144 :

Ngày đăng: 05:49 30/04/20


Chú họ nghe tôi nói thế thì tức đến phát cười, chú nói: “Cháu nghĩ đây là gọi rồng à mà nói gọi lên là gọi lên được?! Còn nữa, nếu phải so sánh, cái thứ2trong cơ thể cháu còn đáng sợ hơn vết thương trên tay cháu nhiều đấy, tốt | hơn hết là đừng trêu chọc vào nó...”



Chú họ nói thể làm tôi phải cúi xuống nhìn vết thương5trên tay mình, tuy bây giờ nó đã được khâu lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương chưa khép lại được... Cứ nghĩ tới chuyện trên người mình có một vết thương không6thể khép miệng là tôi lại rùng mình. Chủ họ thấy tôi hơi sợ hãi bèn cười an ủi tôi: “Cháu không cần lo lắng vết thương trên tay đâu, chú có thể tìm cách chữa5được, mỗi tội mấy ngày này cháu phải hết sức cẩn thận, đừng để vết thương bị nhiễm trùng.”



Vừa đúng lúc Đinh Nhất và chú Lê qua đưa cơm cho tôi, bọn họ đều giật mình3hỏi sao lần này chú họ tôi lại tới kịp thời vậy? Chú họ bèn cười nói: “Vừa đúng lúc tôi đang có ít chuyện cần xử lý ở gần đây, cho nên tiện đường chạy tới...”



Chú họ tôi thấy hai người họ đã tới, bèn dặn dò vài câu với chú Lê rồi xoay người đi khỏi phòng bệnh. Tôi vội bảo Đinh Nhất đuổi theo đưa chìa khóa nhà cho chú ấy, nhà tôi có chẳng lẽ lại còn phải để chú ấy ra khách sạn ngủ? Nhưng khi Đinh Nhất chạy ra thì vô cùng ngạc nhiên vì không còn thấy chú họ của tôi đâu nữa... Tôi rất phục chú họ, tuy chú ấy đã già, nhưng bản lĩnh lại cao nhất trong số mấy người chúng tôi! Tôi cúi đầu nhìn xuống vết thương trên tay mình, lòng thầm do dự không biết có nên nói cho Đinh Nhật biết về lai lịch của vết thương này hay không? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định không nói, bởi vì tôi vốn không tin cái tên giết người như ngóe kia có quan hệ gì với Đinh Nhất... Dưới sự giúp đỡ của Đinh Nhất, tôi ăn hết bát canh gà, nhưng vì là canh nóng, nên ăn xong tôi đổ đầy mồ hôi, tôi phàn nàn với chủ Lê: “Chú Lê, cháu có thể kiến nghị chú đừng làm cái món dành cho mấy cô gái đến tháng này nữa được không?!”



Chú Lê trừng mắt với tôi: “Thằng nhóc thổi! Chú mày đây lụi cụi hâm canh gà bổ dưỡng cho mày, mày còn không biết cảm ơn à! Dẹp, ngày mai mua thức ăn ngoài đi!”




Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên yên lặng hé ra một khe hở, sau đó tôi nhìn thấy một cái bóng màu trắng thoắt cái đã lên đến cạnh giường của tôi, Đinh Nhật vung tay ném một con dao nhỏ về phía thứ kia.



Ai ngờ, chiếu phi dao bách phát bách trúng này của Đinh Nhất lại vang lên tiếng “cạnh” rơi xuống mặt đất, cả hai chúng tôi đều cùng giật mình, xem ra lần này gặp được kẻ khó chơi rồi! Khi tôi còn đang do dự không biết có nên lấy con dao thép ở trên đầu giường ra không thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc: “Tay bị thương như thể rồi còn không biết an phận, cậu nghĩ tay cậu bây giờ có thể cầm được con dao đó à?”



Nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức thở phào, sau đó tôi tỏ ra tức giận, nói: “Con hồ ly tinh già này, anh định hù chết tôi à!” Một tiếng “Bậc” vang lên, Đinh Nhất vừa mở đèn trong phòng bệnh, một tay ăn mặc vô cùng nhố nhăng đang đứng ở trước giường tối, anh ta dùng về mặt giễu cợt nhìn cái tay bị thương của tôi.



Đinh Nhất thấy người vừa tới là Trang Hà thì khẽ cau mày, sau đó anh ta đưa tay vuốt mũi, khó chịu tới đứng trước cửa sổ.