Người Tìm Xác
Chương 1168 :
Ngày đăng: 05:49 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng sau khi hai cảnh sát nghe xong lại quay sang nhìn nhau một cái, dường như họ khá nghi ngờ lời kể của tôi, sau đó một trong hai người lấy một tấm hình ra và đặt trước mặt tôi: “Anh biết mấy người này không?” Tổi cẩn thận nhìn mấy người đàn ông trong hình, tôi thấy trừ người đàn ông mặt mày dữ tợn tôi đã từng thấy trước lúc hôn mê ra, còn lại tôi không có chút ấn tượng nào với mấy người khác.
Tôi trả ảnh lại cho hai người cảnh sát, sau đó thành thật nói: “Gần như tất cả bọn họ tôi đều không có ấn tượng gì, chỉ có người đàn ông ở tấm hình thứ ba hình như tôi đã nhìn thấy trước khi hôn mê.”
Nghe tôi nói xong, dường như họ vẫn chưa có được câu trả lời hài lòng,2vì vậy họ truy hỏi tôi: “Anh chắc chắn chưa từng thấy qua bọn họ?”
Tôi lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Khẳng định là không! Đúng rồi, các anh có thể liên hệ giúp tôi hai người bạn, qua bọn họ, các anh có thể biết, tôi vừa mới đến đây mấy ngày trước khi xảy ra chuyện thôi.”
Nhưng kì lạ là hai người cảnh sát không nhận lời tra rõ giúp tôi, mà chuyển hướng cuộc trò chuyện: “Sau đó thì sao? Anh bị đánh trúng đầu nên chuyện sau đó không còn nhớ nữa à?”.
Tôi mờ mịt lắc đầu, nhưng trong lòng thầm mắng mẹ nó chứ, ông đây bị người ta đánh sau gáy thì làm sao biết được chuyện sau đó? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng tôi không thể nói thế, bởi vì tôi không quen biết người cảnh sát nào ở đây cả,6quá kiêu ngạo cũng không phải chuyện tốt, cho nên giờ tôi cứ giả vờ vô hại một chút thì tốt hơn...
Chắc hai cảnh sát cũng thấy không hỏi được tin tức quan trọng nào từ tôi, nên khép bản ghi chép lại, sau đó máy móc nói với tôi: “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, nếu nghĩ thêm được điều gì thì hãy tích cực phối hợp điều tra với cảnh sát.”
Tôi nghe xong, lập tức thành khẩn gật đầu...
Sau khi hai người cảnh sát đi rồi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, tình hình này hơi bất thường thì phải? Chưa nói đến chuyện tại sao người bị hại là tôi đây lại bị cho là nghi phạm và bị cảnh sát tra công trên giường bệnh? Thì không biết tại sao Đinh Nhất và chú Lê mãi vẫn chưa xuất hiện? Hay0là thật ra họ đã sớm biết tôi xảy ra chuyện... nhưng cảnh sát không đồng ý cho họ gặp mặt tôi? Những nghi vẫn nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu tôi, nhưng chẳng có một ai có thể giải đáp những nghi ngờ này cho tôi cả.
Lúc chiều bác sĩ tới phòng kiểm tra cho tôi, với loại “bệnh nhân mang còng tay” như tôi tất nhiên là phải hưởng thụ đãi ngộ của bệnh nhân VIP, được một mình một phòng, bởi vậy bác sĩ vào phòng kiểm tra không nhìn tôi lấy một cái, mà trực tiếp hỏi ý tả: “Các chỉ tiêu hôm nay của bệnh nhân có bình thường không?”
Chị y tá bên cạnh mặt đầy nghiêm túc trình bày tình trạng của tôi, mặc dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng nghe một lúc cũng có thể tổng kết ra một kết5quả, đó là hiện giờ ngoài việc đầu óc tôi hơi không được bình thường, thì thân thể và các thứ khác đều tốt.
Chắc họ đều cho rằng, đầu tôi sau khi bị đập mạnh thì có để lại một ít di chứng nhẹ, không nhớ nổi chuyện sau khi bị tập kích, nhưng nếu bây giờ thầy thuốc hỏi ý kiến tôi, tôi có thể vô cùng khẳng định với anh ta rằng, ông đấy không hề bị mất trí nhớ, có được không! Nhưng lúc này tôi không ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, cho đến một ngày sau, một người quen cũ xuất hiện trong phòng bệnh của tôi... Khi đó tôi đang nhàm chán muốn tìm một y tá trẻ để trêu chọc cho đỡ buồn, kết quả phát hiện chẳng hiểu sao y tá trực phòng bệnh của tôi đều bị9đổi thành những chị y tá trung bình trên bốn mươi tuổi?
Thôi được rồi, chị thì chị đi, có người nói chuyện cũng còn tốt hơn chứ? Thế là tôi thừa dịp lúc chị y tá đang đo huyết áp cho tôi, tôi hỏi chị ấy: “Chị, lúc nào tôi có thể xuất viện được?” Chị y tá nghe vậy thì dùng sắc mặt cổ quái nhìn tôi, ánh mắt kia rõ ràng nói: “Tên nhóc này, cậu còn nghĩ muốn xuất viện ư?” Dĩ nhiên, ngoài miệng chị ấy không nói như vậy, mà trả lời máy móc: “Chờ đầu cậu khỏi, sau đó quan sát thêm mấy ngày rồi tính...” Ai ngờ lúc tôi đang định hỏi xem tình huống lúc mình vào viện như thế nào, thì cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra. Mới đầu, tôi thấy có một người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, trong lòng bỗng thấy phiền, tôi nghĩ thầm, ông đây đã nói hết những điều mình biết rồi, sao vẫn chưa xong chứ? Nhưng sau khi nhìn rõ mặt người tới, đầu tiên tôi hơi sửng sốt, không ngờ cuối cùng cũng có người quen cũ đến thăm. Tôi vui mừng, muốn chào hỏi với đối phương... Ai ngờ khi tôi vừa định mở miệng, người tới đã lặng lẽ lắc đầu với tôi. Tôi lập tức đem lời đã lên đến miệng ép xuống.
Tôi thật sự không nghĩ tới, người đầu tiên tôi gặp lại là Viên Mục Dã, tôi thấy cậu ta nói với chịy tá mấy câu, sau đó trên gương mặt mới vừa rồi còn rất máy móc của chịy tá lại nở ra nụ cười, rồi chị ta đi ra ngoài?! Cái gì thế này? Sao đãi ngộ lại khác nhau nhiều thể:
Lúc này, Viên Mục Dã thấy chị y tá đã rời khỏi, bèn vội vàng bước tới bên giường bệnh của tôi và nói: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau không?”
Nghe cậu ta hỏi vậy, tôi như gặp được người thân, trong lòng rất cảm động! Tôi bèn cười nói với cậu ta: “Không đau, chắc ngày mai có thể cắt chỉ.” Nói rồi tôi quơ cái tay phải vẫn đang bị công trên giường, mặt đầy đau khổ mà nói: “Tại sao bọn họ vẫn luôn còng tôi, cậu có biết bây giờ tôi đi vệ sinh cũng phải xin phép đồng chí cảnh sát bên ngoài không?” Viên Mục Dã nghe vậy thì thở dài: “Anh thật sự không nhớ gì hết à?” Tôi không nghĩ Viên Mục Dã sẽ hỏi câu này, xem ra chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi lo lắng hỏi cậu ta: “Cậu đừng hỏi tôi như vậy, tôi bị người ta đánh bất tỉnh, chuyện sau đó tôi thực sự không có một chút ấn tượng nào, cậu mau kể cho tôi những chuyện cậu biết đi!!”.
Viên Mục Dã nghe tôi nói vậy thì cau mày lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu đưa cho tôi, để tôi tự xem. Tôi nhận lấy mở ra xem, hóa ra trong này là ghi chép của cảnh sát.