Người Tìm Xác
Chương 1210 :
Ngày đăng: 05:50 30/04/20
Lý Thư nghe tôi hỏi thì vẫn cười tủm tỉm, nhưng trong ánh mắt cô ấy có thêm sự cảm khái: “Đối với người Trung Quốc, nhà ở là một sự tồn tại vô cùng quan trọng, rất nhiều người định nghĩa nó là nhà. Đại đa số mọi người đều cho rằng ở trong thành phố này, có một căn hộ của riêng mình mới tính là có cái2nhà thuộc về mình... Nên luôn có những người sẽ phát sinh mâu thuẫn trong chuyện mua nhà này. Ví dụ như ở ngày dự bán đầu tiên đã có một đôi vợ chồng son đến, lúc đầu hai người họ rất hào hứng đến xem phòng, kết quả lại bởi vì trên giấy tờ nhà không viết tên hai người mà ầm ĩ với nhau. Còn có một cặp6vợ chồng già đưa con trai đến xem phòng, bọn họ định bán căn nhà cũ, sau đó thêm vào với số tiền tích cóp cả đời để mua một căn lớn hơn ở cùng con trai. Kết quả con trai lại yêu cầu cha mẹ cho mình đứng tên căn nhà. Còn một chuyện quá đáng hơn, vốn ban đầu là chồng đưa vợ sang đây xem phòng, nhưng3lần thứ hai lại đưa bồ nhí đến! Sau đó người vợ còn tới đây làm loạn một trận, trách chúng tôi tại sao lại để cô bồ nhí kia đứng tên căn nhà của cô ấy? Nhưng chúng tôi đâu làm gì được? Chúng tôi chẳng qua chỉ là nhân viên môi giới, trên hợp đồng mua bán viết tên ai... hoàn toàn do người mua quyết định, cũng9chính là chồng của cô ấy.”
Tôi thật không ngờ một văn phòng bán căn hộ thôi mà có thể thấy được nhiều mặt ích kỷ của con người như vậy, đặc biệt là câu chuyện của cô vợ và bồ nhí kia, thật đúng là có thể trở thành tiêu đề của tin tức ngày hôm nay! Thế là tôi tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện đó sau này giải quyết4thế nào?”
Lý Thư bất đắc dĩ nhún vai: “Còn giải quyết thế nào? Chúng tôi chỉ là nhân viên bán hàng, không thể hỏi quan hệ của khách tới mua nhà. Nhưng nghe nói người vợ kia rất thảm, tay chồng lừa gạt cô ấy, nói là chỉ cần hai người ly dị giả thì sau đó mua nhà có thể tiết kiệm một khoản lớn. Thật ra điều kiện nhà bọn họ rất khá, nhưng đàn bà mà, luôn muốn tiết kiệm, vì vậy cô ấy đồng ý giả ly hôn, còn đem tất cả tài sản sang tên cho gã đàn ông kia. Người vợ nghĩ, chờ sau khi mua nhà đứng tên mình, sẽ cùng chồng tái hôn là được. Kết quả... chồng cô ấy lại mua nhà cho bồ nhí. Người vợ có thể nói là gà bay trứng vỡ, không còn gì nữa. Cô ấy tới chỗ chúng tôi làm loạn, trách chúng tôi đem nhà bán cho cô bồ nhí kia, còn bảo chúng tôi trả tiền lại cho cô ấy! Lúc ấy tất cả chúng tôi nghe yêu cầu của cô ấy đều cảm thấy rất buồn cười, nếu không phải do chính bản thân cô ấy không có đầu óc thì sẽ rơi vào kết cục này à? Đừng nói chúng tôi không có quyền trả lại tiền nhà cho cô ấy, cho dù có... ông chủ của chúng tôi cũng sẽ không trả lại, bởi vì chẳng có ai trả lại tiền cho sự ngu xuẩn của cô ấy cả.”
Lúc này, cô gái khác bên cạnh chen miệng vào: “Đúng vậy, người vợ đó thật khờ khạo, trên đời này làm gì có cái gọi là giả ly dị! Chỉ cần đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn thì trên phương diện pháp luật bọn họ đã ly hôn thật rồi còn đâu! Sau đó cô ấy còn đến đây một lần nữa lúc cô bồ nhí kia tới ký hợp đồng. Chúng tôi trồng, chậc chậc... Cái cô bồ nhí kia mặc đồ từ đầu đến chân phải đến hơn hai vạn ấy, còn người vợ kia... mặc bộ quần áo chắc chỉ khoảng là hai trăm! Đây chính là sự chênh lệch, chẳng có người đàn ông có tiền nào thích nhìn vợ mình cả ngày ăn mặc giản tiện, nhưng bây giờ có rất nhiều phụ nữ không nhìn ra được đạo lý này.” “Đúng vậy! Anh có biết ngày đó náo động đến mức nào không? Lúc ấy người vợ muốn đánh bồ nhí, người đàn ông kia còn che chở cho bồ nhí, còn nói nào là chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cặp với ai không khiến cô xen vào! Tuy tay đàn ông kia rất đáng hận, nhưng người vợ đó cũng đáng đời!” Một cô gái trẻ khác nói với vẻ đầy khinh bỉ. Tôi gật đầu: “Vậy lúc ấy mấy cô gái bị thương kia cũng có mặt ở đó à?” Lý Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc đó người vợ kia tới tổng cộng ba lần, các cô ấy... lần nào cũng đều ở đó, hơn nữa người làm thủ tục mua phòng cho người đàn ông và cô bồ nhí kia chính là Trịnh Mạn Lệ, còn bọn tiểu Lưu, tiểu Tôn còn tới khuyên can.”
Hứa Cường thô bạo cắt lời tối: “Đừng gọi điện cho tôi nữa, chúng tôi đã ly dị rồi!” “Ồ... Vậy xin anh cho chúng tôi phương thức liên lạc với cô ấy được không?”
Hứa Cường thở hổn hển quát lên: “Không có cách nào liên hệ cả! Cô ấy chết rồi! Tối cảnh cáo các người đừng gọi cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói các người quấy rầy tôi đấy!” Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi hơi nghi ngờ, không biết Hứa Cường nói Âu Dương Lệ Quyên đã chết là nói lẫy hay thật? Nghĩ tới đây, tôi bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng họp và tới nói nhỏ mấy câu vào tai chú Lê.
Chú Lê nghe xong cũng đồng tình với suy nghĩ của tôi, bây giờ xem ra chỉ còn phải xác nhận nữa thôi. Nhưng trong tay chúng tôi chỉ có số điện thoại đã ngừng hoạt động của Âu Dương Lệ Quyên, ngoài ra không còn những đầu mối khác, cho nên muốn biết cô ấy rốt cuộc còn sống hay đã chết... thì phải nhờ Bạch Kiện hỗ trợ mới được.