Người Tìm Xác

Chương 1219 :

Ngày đăng: 05:50 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng, nếu lúc trước cha mẹ Chúc Đan Dương nhận được một đáp án công bằng, có lẽ mọi thứ sẽ không biến thành kết cục hiện tại. Vì như vậy thì những đứa bé trẻ người non dạ năm ấy có lẽ còn có cơ hội làm người một lần nữa...

Sau khi chia tay với Bạch Kiện, tôi và Đinh Nhất đến nhà chú Lê, trên đường tôi liên tục nhìn về phía di động, như thể đang chờ mong người nào đó sẽ gửi tin nhắn cho mình, nhưng mãi cho đến tối, tôi cũng không nhận được một tin nhắn nào từ Ngô An Ni.

Bước vào sân nhà chú Lê, tôi đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc của canh gà mái. Nói thật là tôi rất2không thích uống mấy thứ này, đặc biệt là canh gà mái bỏ thêm lộc nhung, món đó làm tôi không thể nào nuốt nổi. Nhưng chẳng còn cách nào cả. Từ lần trước, sau khi trở về từ khu thắng cảnh núi Thanh Long, tôi cứ phải uống canh gà tình yêu của chú Lê mỗi tuần hai lần, vì muốn bồi bổ lại sổ máu tôi đã chảy ra. Ăn canh xong, chú Lê quan sát mặt tôi chằm chằm với vẻ quái lạ, chú nhìn đến mức tối nổi hết da gà, tôi vội hỏi chú: “Sao thế ạ? Có phải mặt mày của cháu lại xảy ra biến hóa gì không?” Kết quả chú Lê lại nói: “Không, chú chỉ cảm thấy hơi quái quái... Đúng rồi,6gần đây cái gã kia còn ra ngoài không?” Tôi sửng sốt, ngẩn người ra một lát mới hiểu cái gã kia mà chú Lê nói là ai, có điều chủ hỏi vậy tôi mới nhớ, đúng là gã kia đã không ra ngoài một khoảng thời gian rồi, có lẽ là do cơ thể tôi gần đây trở nên khỏe hơn chăng?

Không đợi tôi trả lời, đã nghe Đinh Nhất nói: “Lần trước khi từ núi Thanh Long trở về, Tiến Bảo đã gặp gã kia ở trong mơ, nhưng cậu ấy cũng không rõ đó là chuyện xảy ra thật... hay chỉ là giấc mơ.” Chú Lê trầm tư một lát rồi nói với tôi: “Chú thấy khả năng là mơ lớn hơn một chút. Dù gì lúc ấy3cháu cũng chảy nhiều máu như thế, cơ thể vô cùng yếu ớt, gặp ác mộng cũng là bình thường.”

Tôi tỏ vẻ chẳng sao cả: “Thôi không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ nó là mơ hay không phải mơ, dù sao cũng khoảng một thời gian rồi hắn không ra ngoài, thể cùng xem như là một chuyện tốt.”

Chú Lê nghe tôi bảo vậy cũng không nói tiếp nữa, nhưng tôi lại nhìn thấy trên mặt chú có sự bất an mơ hồ, chỉ là hiện tại rõ ràng chứ không muốn nói ra, mà tôi cũng không hỏi nhiều, có lẽ chú cũng không muốn buồn lo vô cớ quá nhiều về chuyện này nữa. Có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn, bất kể là9một cái “tôi” khác trong cơ thể tối, hay là Ngô An Ni làm lòng tôi rối bời...

Buổi đêm về đến nhà, thấy Ngô An Ni vẫn chẳng có động tĩnh gì, tôi không kiềm chế được chủ động gửi cho cô ấy một tin nhắn: “Hôm nay không có chuyện gì chứ?”

Một lúc lâu sau tôi mới nhận được trả lời của Ngô An Ni: “Mọi thứ đều ổn, hôm nay em vẫn ở trong trường học.” Tôi nhìn lướt qua đồng hồ, phát hiện đã sắp 11 giờ rồi, tôi không thể không biết xấu hổ mà gửi tin nhắn cho cô ấy tiếp. Nhưng chẳng ngờ, cô nhóc này lại gửi đến cho tôi một tin nhắn: “Ngày mai em muốn đến ngân hàng, anh... có thời gian4không?

Tôi nhìn thấy tin nhắn này mà trong lòng vui vẻ, lập tức nhắn lại: “Có, ngày mai trước khi đi em gửi tin nhắn cho anh, anh qua đón em.”. Ai ngờ vào hôm sau, khi tôi chải chuốt bản thân bóng lộn, chuẩn bị đi đến cổng đại học Y đón người thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói là có một chuyện khó giải quyết cần tôi giúp. Tôi hơi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đồng hồ và nói: “Khó giải quyết cỡ nào? Cần phải xử trong hôm nay ư? Nói thật cho anh biết, bây giờ tôi cũng đang có một chuyện khó giải quyết đây...” Bạch Kiện vội vàng nói: “Anh không nói đùa với cậu đâu, mạng người quan trọng đấy!! Có một bé gái bốn tuổi bị bắt cóc, nhưng bây giờ tên bắt cóc đã chết vì tai nạn rồi, mà trước khi chết tên kia cũng không nói ra nơi cô bé bị nhốt ở chỗ nào. Bọn anh đã tìm kiếm tất cả những nơi mà cô bé đó có thể bị giam giữ rồi, nếu còn không tìm thấy, có thể cô bé sẽ gặp nguy hiểm...” Lòng tôi trầm xuống, đây đúng là mạng người quan trọng thật, tôi vội hỏi Bạch Kiện: “Các anh đã tìm bao lâu rồi?”

Bạch Kiện ngẫm nghĩ: “Từ khi tên kia chết đến giờ đã qua hai mươi tư tiếng, đây đã là giới hạn cao nhất của một đứa trẻ bốn tuổi không ăn không uống rồi.” Nghe xong, tôi bèn thở dài nặng nề, sau đó quay lại nói với Đinh Nhất: “Nếu không anh đi đón Ngô An Ni giúp tôi nhé, sau đó đưa cô ấy đến ngân hàng?” Kết quả thằng cha Đinh Nhất này lại vô tình mà cự tuyệt tôi, lý do anh ta đưa ra là: “Nếu tôi mà gặp phải những kẻ họ hàng kia của cô ấy, tôi cũng không dám đảm bảo có đánh chết bọn họ hay không.” Tôi ngẫm lại thấy cũng phải, với tính cách của Đinh Nhất, không khéo đúng là dễ xảy ra chuyện như thế thật. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải nhờ Bạch Kiện cử một người đồng nghiệp đến giúp, mà người đó có thể mặc cảnh phục là tốt nhất. Tôi vừa nói tình hình bên này, Bạch Kiện lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề. Sau khi anh ta đồng ý, tôi gửi ngay tin nhắn giải thích cho Ngô An Ni. Vì để nói rõ tình hình, tôi đã gửi một tin nhắn khoảng mấy trăm chữ, nhưng cô ấy lại chỉ nhắn lại một chữ “Được”.

Lòng tôi lập tức lạnh mất một nửa, con gái nhà người ta lần đầu tiên chủ động hẹn tôi, thế mà tôi lại cho cô ấy leo cây, nếu đổi lại là mình, tôi cũng sẽ cảm thấy không vui... Bạch Kiện này cũng biết chọn thời điểm thật đấy, hai ngày trước tôi rảnh rang sao không thấy anh ta tìm tôi giúp?!

Hôm nay khó lắm tôi mới có thể đi ra ngoài với Ngô An Ni một lần, thể mà còn bị anh ta phá bĩnh! Haizz... Thôi đừng nói gì nữa, xem ra chướng ngại vật trên con đường tình của tôi thực sự rất nhiều! Trên đường tôi lại bảo Bạch Kiện kể lại chuyện kỹ càng một lượt. Hóa ra bé gái bị bắt cóc tên Niếp Niếp, là con gái của ông chủ một làng du lịch. Trước đây ông ta mở cửa hàng xổ số. Vào tháng năm năm nay, trong cửa hàng xổ số của ông ta có người trúng giải nhất năm triệu nhân dân tệ, mà người trúng thưởng vừa hay chính là ông ta. Vốn dĩ đây là một chuyện tốt, nhưng có một người đàn ông tên Tạ Vạn Tường tố cáo ông ta lên toà án, nói tờ vé số trúng giải nhất kia đáng lẽ là của hắn, chứ không phải của chủ tiệm xổ số.