Người Tìm Xác
Chương 123 : Vị khách bất ngờ
Ngày đăng: 05:36 30/04/20
Lúc ăn mì xong thì nhận được điện thoại của chú Lê, hỏi chúng tôi xử lý công việc thế nào rồi, có thuận lợi hay không.
Tôi thật thà trả lời: “Cũng ổn ạ, dù sao cháu cũng đã tìm được người rồi, chuyện còn lại, chắc là gia đình họ có thể tự quyết định.”
Chú Lê nói với tôi: “Thế là tốt rồi, vậy cháu và Đinh Nhất trở về đi, chú vừa nhận vụ mới, các cháu về xem thử…”
Đinh Nhất lái xe chở tôi đến trước nhà chú Lê rất nhanh. Vừa xuống xe, đã trông thấy một chiếc xe rất hoành tráng đỗ bên ngoài, tôi cười đùa với Đinh Nhất: “Xem kìa, lại có nhà giàu đến thăm rồi.”
Ai ngờ lúc vào, tôi lại thấy có mấy người mặc đồ ngụy trang màu xanh da trời ngồi ở trong! Tôi không ngờ lại gặp được mấy chú giải phóng quân ở nhà chú Lê, nên đứng sững ra, không biết phải làm gì.
Mấy người đó thấy chúng tôi vào thì lục tục đứng dậy hết, định rời đi. Trước khi đi, một người trong số họ còn thì thầm vài câu với chú Lê. Chú nghe xong thì mỉm cười, sau đó khẽ gật đầu.
Tôi ngơ ngác đi tới, máy móc gật đầu với họ: “Chào… chào các chú…”
Những người kia cũng lịch sự đáp lại, sau đó chú Lê tiễn họ ra ngoài. Tôi quay lại hỏi Đinh Nhất: “Anh có quen họ không?”
Đinh Nhất lắc đầu, trả lời, “Chưa gặp bao giờ…”
“Ngay cả anh mà cũng chưa gặp? Không ngờ chú Lê lại có nhiều bạn bè thế, còn quen cả bộ đội!” Tôi giật mình.
Đinh Nhất không trả lời, chỉ cau mày nhìn họ ra ngoài, rồi đột nhiên quay sang nói với tôi: “Tôi có linh cảm.”
“Linh cảm gì?” Tôi hỏi.
“Không phải chứ? Không tìm thấy lại đổ cho chúng ta!” Tôi khó tin.
“Không tìm thấy không phải do cháu, nhưng không đi tìm thì lại là vấn đề của cháu! Hiểu chưa?” Chú Lê tức giận nói.
Hình như tôi đã hơi hiểu chuyện lần này rất nghiêm trọng rồi. Họ đã đến tìm, vậy nói cách khác không còn cách nào nên mới nghĩ tới việc tìm “cao nhân” giúp đỡ. Nếu chúng tôi giúp thì dù tìm được hay không, chúng tôi cũng đã cố hết sức rồi. Nếu không đi tìm mà từ chối luôn, thì chỉ e sau này đừng hòng lăn lộn trong giới nữa…
Suy nghĩ cẩn thận, tôi bình thường trở lại, liền nói với chú Lê: “Vậy thì nhận thôi, chúng ta dốc hết sức để tìm. Nếu không tìm thấy thật thì cũng chẳng có cách nào!”
Chú Lê nhìn tôi, thở phào một hơi rồi gật đầu: “Cũng chỉ đành như thế.”
Buổi tối, tôi về nhà thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, rồi cùng chú Lê và Đinh Nhất ngồi trên chiếc xe quân đội lạ kì đã nhìn thấy lúc trước, đi suốt đêm về bến cảng đóng quân của họ.
Vừa đến bến cảng, chúng tôi đã bị lính gác chặn lại, yêu cầu giao ra tất cả các thiết bị truyền tin, liên lạc và những máy móc có thể chụp ảnh được.
Tài xế đến đón khách sáo giải thích: “Sau khi xong chuyện, những thứ này sẽ được trả lại cho các vị, xin thứ lỗi…”
Tôi thấy không muốn giao cũng phải giao thôi, người ta đã nói đến nước này rồi! Ok, giao thì giao! Vào cảng rồi, người phụ trách tiếp đón chúng tôi chính là một thiếu tá. Anh ta giới thiệu mình họ Bạch, chúng tôi có thể gọi anh ta là doanh trưởng Bạch.
Anh ta đưa vài tài liệu cụ thể về tàu ngầm mất tích kia cho tôi, chỉ xem ở đây chứ không được mang đi. Chẳng còn cách nào khác, tôi và Đinh Nhất đành xem kỹ những tài liệu này. Cũng may mà Đinh Nhất có tài đã xem là không quên được.
Tôi không nói tình hình cụ thể của tàu ngầm nữa, nhưng số lượng người được nêu lại khiến tôi giật mình, có tận 78 người!