Người Tìm Xác
Chương 1231 :
Ngày đăng: 05:50 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lòng tôi lập tức chùng xuống, xem ra chủ nợ đã tìm tới cửa rồi đây. Tôi chỉ không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, hóa ra người mượn tuổi thọ kia lại ở cùng một bệnh viện với Tưởng Hạm. Bây giờ Tưởng Hạm đã tỉnh lại, chỉ sợ vị vừa mới được đẩy vào kia... dữ nhiều lành ít.
Lúc này vừa vặn Tưởng Hạm cũng bị đẩy ra ngoài, tốp chúng tôi lập tức đi theo y tá đẩy giường của Tưởng Hạm đến phòng bệnh bình thường... Xem ra buổi tối hôm nay lại là một đêm không ngủ đây!
Tối thoáng nhìn đồng hồ, giờ đã là hơn ba giờ đêm, tôi sợ An Ni2ở lại chỗ này không an toàn, nên nghĩ hay là đưa cô ấy về trường học trước đã, vì ánh mắt của người đàn ông vừa rồi thật sự làm tôi hơi e ngại. Nhưng không ngờ cô nhóc thổi này lại cự tuyệt tôi thẳng thừng, khăng khăng nói giờ Tưởng Hạm tỉnh rồi, cô ấy càng không thể rời đi được, mấy người chúng tôi đều đàn ông, ít nhiều gì vẫn có vài phần không tiện. Tôi thấy cô ấy không chịu trở về, cũng không ép buộc thêm, chỉ dặn dò cô ấy lần nữa là ở yên trong phòng bệnh với Tưởng Hạm, đừng ra ngoài chạy lung tung, trước khi hừng đông chúng tôi sẽ7luôn canh giữ ở ngoài cửa. Hiện giờ cách hừng đông còn một khoảng thời gian nữa, đối với Tưởng Hạm mà nói đây cũng là khoảng thời gian quan trọng nhất. Nếu đối phương còn muốn làm ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện rất nhanh thôi. Nói thật bây giờ tôi cũng có hơi căng thẳng, không giống như chú Lê và Đinh Nhất, có thể bình thản ngồi trên ghế ngoài hành lang nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi không thể ngồi yên được, chỉ đành giả vờ nhàm chán đi bộ qua lại ở hành lang.
Ai ngờ khi đi qua buồng y tá, tôi nghe thấy hai y tá trực đêm ở bên trong đang thầm thì1tán chuyện. Trong đó một cô nói với một cô khác: “Không phải giường 37 sắp xuất viện rồi à? Sao đột nhiên bệnh lại trở nặng phải vào ICU thế?”
“Ừ đấy, mấy ngày vừa rồi các chỉ số đều bình thường, tôi còn nghĩ ngày mai cô ấy có thể xuất viện được rồi cơ. Ai ngờ đùng một cái bệnh lại trở nặng.” “Ôi... tiếc quá nhỉ, cô bé đó còn chưa đến mười tám tuổi. Theo lý mà nói, có thể chờ được người hiến tặng đã chẳng dễ dàng gì, không ngờ lại xuất hiện phản ứng đào thải mạnh như vậy.”
“Đúng vậy, mọi chuyện quả là khó đoán trước, tất cả mọi người đều cho rằng Tưởng7Hạm trước đây ở trong ICU sẽ không qua được đêm nay đâu nhưng không ngờ người ta tỉnh lại luôn, lại còn được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Cô xem, tuy rằng các cô ấy đều là bệnh nhân nặng của bệnh viện chúng ta, nhưng một người vào một người ra, số mạng lại hoàn toàn trái ngược.”
Nghe đến đó, trong lòng tôi cũng cảm khái không thôi. Mặc dù trong mắt người thường, hai cô gái chỉ là trao đổi vị trí giường bệnh với nhau, nhưng không ngờ giữa các cô lại là sự trao đổi sống chết trong khoảnh khắc.
Hiện giờ tôi chỉ hi vọng cô gái nhỏ ở giường số 37 kia có thể0cố gắng vượt qua, bởi vì tôi thật sự không hi vọng cô ấy vì một lựa chọn của tôi mà bỏ mạng hôm nay, tuy rằng cái chết của cô ấy mới là số phận đã định... Thời gian trôi qua từng giây từng phút, toàn bộ hành lang tầng bảy đều yên lặng đến đáng sợ, dường như tất cả mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ say, ngay cả hai y tá trước đó còn thì thầm tán gẫu cũng không biết đã ngủ mất từ khi nào. Nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo, chẳng có tí buồn ngủ nào... Bây giờ tôi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, không biết đến khi nào trời mới có thể sáng. Chú Lê thấy tôi cứ lượn qua lượn lại trước mặt chủ thì khẽ than một tiếng: “Cháu nói xem sao cháu vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy hả? Tới đâu hay tới đó, việc này nếu cháu đã gánh lấy, vậy cứ yên tâm chờ xem, cái gì tới cũng sẽ tới thôi.” Tôi thấy cũng phải, thế là đành cam chịu ngồi cạnh Đinh Nhất, lấy di động ra mở một trò chơi, muốn cho đầu óc mình thả lỏng một chút... Nhưng vào lúc này, tôi chợt nghe thấy cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đàn ông vóc người gầy gò mà chúng tôi đã đụng mặt trước đó ở cửa phòng ICU đang từ từ đi về hướng chúng tôi. Đinh Nhất vừa rồi còn nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt ra và nói: “Tới rồi...” Nhìn vẻ ngoài, người đàn ông này chắc tầm bốn mươi tuổi, nhưng tóc của ông ta cũng đã thấp thoáng sợi bạc, ở tuổi của ông ta thì điều này rất ít thấy. Lúc này chú Lê cũng bày ra vẻ mặt cảnh giác ngồi thẳng người, sau đó lấy cái túi giấy đỏ đã chuẩn bị sẵn ra.
Ba chúng tôi đã bàn bạc từ trước, vẫn nên nói chuyện trước đánh đấm sau. Xét cho cùng, ông ta cũng là vì người thân gặp nạn lớn nên mới nghĩ đến cách “mượn tuổi thọ” này. Nhưng nếu đối phương không chịu nói lý lẽ, cứ phải lấy tuổi thọ của người khác để cứu mạng người nhà mình cho bằng được, vậy thì chúng tôi cũng hoàn toàn không sợ ông ta.
Vì theo lời chú Lê nói: “Người có thể dùng đến cách này... thiết nghĩ cũng thật sự không còn cách nào khác! Thực ra có rất nhiều cách kéo dài mạng sống, không cần thiết phải một mạng đổi một mạng. Kể cả hôm nay ông ta đổi thành công, những quả báo phải nhận cũng không đơn giản là một mạng đổi một mạng đầu, có lẽ mấy đời cũng không thể trả lại hết. Bởi vậy những người tu đạo đứng đắn giống như chú tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Tôi biết trong lòng chú Lê cảm thấy đối phương không phải đối thủ của mình, cho nên chú mới có thể bình chân như vại ngồi ở đó. Nhưng con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người phải không? Trồng tuổi thì cô bé kia rất có khả năng là con gái của người đàn ông này. Ai có thể bảo đảm dưới sự tuyệt vọng cùng cực, ông ta sẽ không làm ra chuyện gì càng cực đoan hơn không? Lúc này người đàn ông kia đã bước tới trước mặt chúng tôi, ánh mắt ông ta nhìn chúng tôi vằn tia máu, như thể rất muốn nhai ngấu nghiến chúng tôi rồi nuốt vào bụng.
Chú Lê mở miệng trước. “Đạo hữu, cớ gì làm chuyện tuyệt tình như vậy chứ? Mạng của con gái nhà anh là một mạng, con gái của nhà người khác là hàng rẻ tiền sao?” “Không còn thời gian... Thật sự không còn thời gian...” Người đàn ông kia lẩm bẩm, như thể ông ta đang nói chuyện với chúng tôi, lại như đang tự nói với bản thân mình.
“Mượn tuổi thọ vốn là việc làm tổn hại âm đức, người bình thường đều giăng lưới rộng, gom nhiều cá, nhiều nhất là mượn dương thọ trên người một người một hai ngày thôi, anh thì hay quá? Mười nghìn tệ là muốn lấy hết toàn bộ dương thọ của người ta! Lợi lộc dưới gầm trời này chẳng phải đều cho anh chiếm cả rồi?” Chú Lê nói với vẻ lạnh lùng.