Người Tìm Xác

Chương 1237 :

Ngày đăng: 05:50 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May mà cuối cùng cũng bình an quay xong, nhưng sau này vẫn còn rất nhiều cảnh phải quay ở phim trường này, vì vậy đạo diễn đích thân đi chùa ở gần đó xin cho mọi người mỗi người một bùa bình an, để đảm bảo những ngày sau có thể hoàn thành cảnh quay.

Mà lúc này, nam chính ở đoàn quay phim tu tiên cũng đã khỏi, đoàn phim lại vội vàng trở lại để quay bổ sung cảnh quay hai ngày trước chưa xong. Bởi vì trong cảnh quay lần trước có xuất hiện bóng người, nên trong lúc diễn nam chính luôn không nhịn được mà muốn quay lại đằng sau nhìn, rất sợ cái bóng quái dị2kia lại xuất hiện sau lưng mình... Lúc vừa bắt đầu mọi thứ đều tốt, nam chính cũng dần dần nhập vai, quên đi chuyện quái dị lần trước. Nhưng ai ngờ đến cảnh quay anh ta cưỡi ngựa trong hầm, lúc anh ta vô tình quay đầu nhìn lại, thì thấy có một người ngồi chung ngựa với mình, người nọ mặt xám xanh, hai mắt trắng dã, trong mắt không có con người... Lần này anh ta bị dọa khiếp hồn khiếp vía, đến mức ngã từ trên ngựa xuống! May mà tốc độ con ngựa lúc đó chạy cũng không nhanh, hơn nữa ngựa này cũng đã được huấn luyện, cho nên cũng không xảy ra tình trạng bị7ngựa đạp trúng. Nhưng dù vậy, nam chính cũng bị thương khá nặng, hôn mê bất tỉnh tại chỗ! Đoàn phim vội vàng gọi cứu thương 120 để đưa người vào viện. Sau khi được cấp cứu, người mặc dù không sao, nhưng chân trái lại bị thương, trong thời gian ngắn không thể hoàn thành tiến độ quay được.

Cả bộ phim cũng quay được hơn nửa rồi, bây giờ mà đổi diễn viên thì tổn thất rất lớn, cho nên chỉ có thể chờ nam chính bình phục rồi quay bổ sung sau.

Nam chính của đoàn làm phim tu tiên bị ngã ngựa, đoàn phim không thể tiếp tục quay, vì vậy đoàn phim quyền mưu thừa dịp này muốn đẩy1nhanh tiến độ, thể là liền tăng thời gian làm việc ở phim trường này lên.

Tuy trong lòng đạo diễn phim quyền mưu cũng hơi lăn tăn, nhưng là người thì trong lòng vẫn ôm tâm lý may mắn, chuyện còn chưa rơi xuống đầu mình thì cũng không thể vì “Nghe gió tưởng là mưa” mà làm chậm trễ tiến độ quay được, phải không?!

Nhưng kết quả là... Tại một buổi tối, đoàn làm phim quyền mưu đang quay cảnh đuổi giết trong đêm mưa, theo lý thuyết, lúc ấy phim trường đều được phun mưa, toàn cảnh hiện trường rất ướt, nhưng không ngờ, cái hòm bên cạnh dùng để đựng đồ hóa trang đột nhiên bốc cháy rừng rực.7May là phát hiện kịp thời, lửa nhanh chóng bị dập tắt nên cũng không làm người nào bị thương, nhưng có một vài thiết bị của đoàn phim đã bị thiêu hủy, dẫn đến việc quay phim chỉ có thể dời ngày lại.

Liên tiếp hai đoàn làm phim xảy ra chuyện nên không còn đoàn nào muốn thuê phim trường này để quay nữa, hơn nữa gần đây ở phim trường Hoành Điếm không có nhiều đoàn làm phim cổ trang, vì vậy mà phim trường càng lộ vẻ vắng lạnh.

Tiểu Tẩn chính là trợ lý cho đạo diễn của đoàn phim tu tiên, đoàn phim của họ do nam chính bị thương, cho nên phải dời ngày quay khá lâu,0tổn thất khá lớn. Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất mà họ đang phải đối mặt là theo nhu cầu của cốt truyện, cảnh tiếp theo vẫn phải được quay tại trường quay này. Nếu không, các cảnh quay trước chỉ có thể bị loại bỏ, nhưng nam diễn viên đã gặp vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng, gần như không dám vào phim trường này nữa.

Theo lời kể của Tiểu Tần, tôi rút ra kết luận rất quan trọng, là trước đó ở phim trường này không hề có chuyện xuất hiện ma quỷ, mọi chuyện chỉ bắt đầu sau khi đoàn làm phim tu tiên thấy có bóng ma xuất hiện ở sau lưng diễn viên nam chính... Như vậy chắc chắn trước đó chỗ này đã xảy ra chuyện, nên mới làm cho một studio không hề có chuyện gì đột nhiên lại bắt đầu xuất hiện ma quỷ. Theo kế hoạch, hôm nay chúng tôi sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi một đêm, nhưng tôi thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn để Tiểu Tần đưa chúng tôi xem đoạn phim xuất hiện bóng ma mà đoàn làm phim đã quay được trước đó. Tiểu Tẩn thấy chúng tôi mới đến đã muốn bắt tay vào công việc ngay thì dĩ nhiên là rất cao hứng, cô ấy lập tức gọi đồng nghiệp gửi đoạn phim đó cho chúng tôi xem.

Chiều tối hôm đó, mấy người chúng tôi ở trong phòng khách sạn, cùng xem qua đoạn phim có xuất hiện “bóng ma” kia, nhưng thật ra chúng tôi dùng thị giác để xem thì thấy đoạn này cũng không có gì đáng sợ cả, chỉ là một người mặc quần áo hiện đại xuất hiện trong ống kính mà thôi... Trừ việc người đàn ông kia có sắc mặt hơi tái xám, thì những thứ khác hoàn toàn bình thường.

Nhưng Tiểu Tần cho chúng tôi biết, lúc đó cô ấy cũng ở đó, cái người đàn ông mặc quần áo hiện đại ở trong cảnh phim ấy hoàn toàn không tồn tại ở bên ngoài ống kính! Nhưng trong cảnh quay thì anh ta luôn theo sát sau lưng nam chính, cái loại cảm giác này quá kinh dị.

Nhưng ngẫm thấy cũng đúng, chúng tôi bây giờ thấy những hình ảnh này chắc chắn là không có cảm giác gì, nhưng đặt mình vào vị trí những người bình thường nhìn thấy cảnh này, có bị dọa sợ cũng là chuyện thường tình, đặc biệt là người nam diễn viên chính kia... Lúc này tôi mới nhìn kỹ khuôn mặt của bóng ma kia, thoạt trong anh ta rất trẻ, hẳn là chưa đến ba mươi tuổi. Trừ sắc mặt hơi xám xanh ra, những thứ khác nhìn đều bình thường. Dĩ nhiên, trong đoạn phim này, từ đầu đến cuối anh ta đều cụp mắt xuống, cho nên tôi không rõ có phải anh ta không có con ngươi đúng như lời diễn viên vai nam chính nói không... Chú Lễ hỏi: “Nam diễn viên chính bây giờ sao rồi? Vẫn còn ở trong đoàn làm phim chứ?” Tiểu Trần lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này cậu ấy vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà, dù chân cậu ấy cũng đã không còn gì đáng ngại, nhưng về mặt tâm lý vẫn bị đả kích.” Chủ Lê gật đầu: “Không sao đâu, chắc là cậu ta bị sợ đến mất hồn, cô gọi cậu ta mau quay lại, tôi giúp cậu ta thu hồn vía là được.” Tôi nghe vậy nhỏ giọng nói với chú Lê: “Không phải chỉ có trẻ con bị dọa mới dùng cách thu hồn vía ư? Người lớn cũng được ạ?”

Chú Lê liếc xéo tôi: “Người trưởng thành nếu bị kinh sợ cực độ cũng sẽ mất hồn vía như thường, hoặc nếu không thì hồn phách cũng không yên, dưới tình huống như vậy, nếu không thu lại hồn vía thì trong lòng sẽ luôn sinh ra sợ hãi, luôn dễ bị thứ bên ngoài làm cho kinh sợ.”