Người Tìm Xác

Chương 1240 :

Ngày đăng: 05:50 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi vẫn tương đối dễ nói chuyện, nhưng chú Lê từ trước đến nay đều không quen gặp kiểu người như thế này, chú ấy nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Tiểu Tần, sau khi nghe xong, cô ấy lúng túng kéo tay quản lý ra ngoài.

Khi hai người quen đã ra ngoài, người nam chính đột nhiên trở nên câu nệ hơn... Bây giờ tôi càng thêm khẳng định, người này là người có tính cách hướng nội, mà không phải là cố ý giả bộ khiêm tốn, kính cẩn. “Anh có thể thử nhớ lại tình huống lúc đó được không?” Tôi tận lực giữ giọng thật ôn hòa với anh ta.

Người diễn vai nam chính như bị tôi mang về cảnh tượng lúc đó, chỉ thấy anh ta khẽ nhíu mày, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi khó tả. Tôi có thể nhìn2ra, anh ta đúng là rất sợ, vì vậy bèn vội vàng nói: “Anh không cần quá khẩn trương, bây giờ chỗ này rất an toàn, anh có thể đem sự sợ hãi trong lòng nói ra, bởi vì có loại sợ hãi anh càng trốn tránh thì tình trạng càng nghiêm trọng, không bằng cứ thoải mái nói ra, như vậy ngược lại sẽ tốt hơn...”

Anh ta khẽ gật đầu, sau đó lúng túng hỏi tôi: “Đàn ông đàn ang mà sợ ma có phải rất mất mặt không?”

“Chuyện này có gì mà mất mặt? Sợ hãi là phản ứng bản năng của con người, bất kỳ ai cũng sẽ sợ một thứ nhất định, mà mỗi người lại sợ những thứ không giống nhau, có người dám đối mặt, có người thì chọn trốn tránh.” Tôi vô cùng kiên nhẫn nói với anh ta.

Nam chính nghe7tôi nói vậy thì cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới từ từ ngẩng đầu lên nói với tôi: “Thật ra... Bây giờ nghĩ lại thì thấy lúc đó con ma kia hình như cũng không có ác ý gì.” Chú Lê khích lệ anh ta nói tiếp: “Ổ? Thật à, anh có thể kể cặn kẽ một chút tôi nghe xem.” Sau đó nam diễn viên chính kể cho chúng tôi nghe, thật ra ở lần đầu tiên “xuất hiện ma quỷ”, anh ta không có cảm giác sau lưng có gì khác thưởng cả, chỉ khi xem lại cảnh quay, đột nhiên có người phát hiện trong ống kính xuất hiện người đàn ông mặc quần áo hiện đại. Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là, chắc chắn lúc đó bên cạnh có người đến xem cảnh quay1nên bị bắt vào ống kính thôi, vì vậy họ vội vàng quay lại lần hai. Lần này đạo diễn còn cố ý dặn dò nhất định phải nhìn cho kỹ, mọi người đều mở hết mắt canh chừng, sau lưng nam chính cũng không có ai, nhưng khi trở về xem lại cảnh quay thì cái người kia lại xuất hiện trong đoạn quay một lần nữa. Nam chính từ nhỏ đã chỉ sợ ma quỷ, mà bây giờ chuyện tà môn như vậy lại xảy ra với anh ta, lúc đó anh ta cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng hết cả lên, thể là sau đó không làm thế nào tiến vào trạng thái diễn được.

Vì thế còn có người trong đoàn làm phim nghi ngờ rằng anh ta vừa mới nổi tiếng đã bắt đầu có tính ngôi sao, nhưng thật ra anh7ta sợ đến không diễn được, hơn nữa về đến khách sạn không bao lâu thì phát sốt vì quá sợ hãi.

Sau đó anh ta nghĩ lại ở khách sạn hai ngày, nhưng anh ta biết hiện tại cả đoàn làm phim đều đang đợi một mình mình, cho nên dù có sợ hãi, anh ta cũng cố kiên trì trở về để quay bổ sung, kết quả lại xảy ra chuyện ngã ngựa sau đó.

Thật ra lúc đó, anh ta đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, vốn dĩ đã quên đi chuyện bóng ma xuất hiện sau lưng mình lần trước, nhưng ai ngờ ngay lúc anh ta vô tình quay đầu lại, thì thấy có người đang ngồi ngay phía sau mình...

Gương mặt người lần trước trong đoạn phim đã quay hiện ra trước mắt, anh ta nhìn một cái là biết ngay, đây0chính là bóng ma đã xuất hiện sau lưng mình lần trước, hơn nữa không biết có phải do tâm lý hay không, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng từng cơn ớn lạnh truyền đến từ sau lưng mình.

Thể là đầu óc anh ta lập tức trống rỗng, rồi ngay sau đó ngã thẳng từ trên lưng ngựa xuống... Nhưng nói đúng ra thì cũng bởi do chính anh ta quá sợ hãi nên mới ngã xuống ngựa như vậy, mà “bóng ma” phía sau lưng anh ta chưa từng chạm vào anh ta một lần nào.

Sau khi nghe xong câu chuyện, tôi thấy Cát Đằng Long đơn thuần chỉ là muốn diễn cùng anh ta mà thôi... Điểm này không khác nhiều so với những gì chúng tôi suy luận trước đó, có lẽ chẳng qua là Cát Đằng Long hâm mộ diễn viên đóng nam chính, hi vọng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành một diễn viên chính thức.

Sau đó chú Lê bảo nam diễn viên chính đưa tay ra cho chú ấy xem thử, anh ta cũng nghe lời, đưa bàn tay trái của mình ra, chú Lê giơ tay lên bóp lòng bàn tay anh ta, giống như bắt mạch, dò xét một lúc rồi nói: “Ừ, chỉ là sợ thôi, không có chuyện gì, lát nữa tôi giúp cậu thu lại kinh sợ là được.” Nói đến đây, chú Lê đột nhiên chuyển hướng, hỏi: “Cha mẹ cậu khỏe mạnh chứ?” Bị chú Lê đột nhiên hỏi vậy, nam diễn viên chính hơi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu: “Đều tốt... ạ.”

Chú Lê nói: “Ừ, vậy thì tốt, một lát nữa cậu gọi video cho mẹ cậu, sau đó bảo mẹ cậu gọi tên cậu ba lần, đồng thời cậu cũng phải đáp lại ba lần, hơn nữa lần sau phải nói to hơn lần trước, nghe rõ chưa?”

Nam diễn viên chính mờ mịt gật đầu, mặc dù anh ta không hiểu tại sao chú Lê bảo mình làm vậy, nhưng vẫn làm theo lời chú Lê nói, trước tiên gọi điện dặn dò mẹ, sau đó mới gọi video cho mẹ mình. Mẹ của nam diễn viên chính rất phối hợp, toàn bộ quá trình đều dựa theo lời chú Lê, có lẽ do mẹ anh ta cũng biết con trai mình trời sinh nhát gan, nên cũng rất phối hợp.

Sau khi hai mẹ con gọi đáp ba lần, chú Lê lại bảo anh ta đưa tay ra, sau đó cũng dò xét như lần trước... Qua một lúc lâu, thấy chú Lê khẽ mỉm cười và nói: “Tốt lắm, hồn vía đã về rồi!”

Lúc này chú Lê lại hỏi ngày sinh tháng đẻ của anh ta, định giúp anh ta tính một quẻ, sau đó phát hiện, sở dĩ anh ta nhát gan là do ngày sinh tháng đẻ quá nhẹ, khi còn bé, mệnh môn khép lại hơi trễ, dễ dàng thấy những thứ không sạch sẽ, nên mới thường xuyên bị kinh sợ.

Chú Lê nói: “Khi còn bé cậu nhất định là một đứa trẻ khóc đêm!”

Nam diễn viên chính nghe vậy mặt hơi đỏ lên, nói: “Chính xác, mẹ cháu nói, trước ba tuổi cháu luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, sau đó sẽ khóc rất lâu, có những lúc còn khóc nỉ non một cách khó hiểu. Mẹ cháu thường nói đùa, nếu cháu mà không phải là con ruột thì bà đã cho người khác từ lâu rồi...”