Người Tìm Xác
Chương 1245 :
Ngày đăng: 05:50 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nghe xong bèn liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nói với chú Lê: “Nếu không chúng ta đợi một lúc đi?”
Chú Lê gật đầu: “Được, vậy chờ một chút...” Thế là tôi nói với Lý Ninh Thiển: “Cô Lý, vì chúng tôi thật sự có việc gấp muốn nói chuyện với anh Huy, cho nên không biết chúng tôi có thể ngồi chờ đến lúc anh ấy điện về được không, chúng tôi muốn nói với anh ấy mấy câu.” Lý Ninh Thiên nghe vậy cũng hơi bất ngờ, chắc cô ấy cũng không nghĩ rằng ba người “bạn” chúng tôi lại cố chấp muốn nói chuyện với anh Huy như vậy, nhưng cô ấy cũng không cự tuyệt chúng tôi... Sau đó chúng tôi nói chút chuyện phiếm về Lưu Ninh Huy, bởi vì tôi muốn qua Lý Ninh Thiến tìm hiểu thêm nhiều chuyện2trước đây liên quan đến Lưu Ninh Huy. Trong lòng Lý Ninh Thiến, Lưu Ninh Huy và cô ấy có thể nói là hai người hoàn toàn khác biệt, bọn họ có thể đến với nhau đúng là một kỳ tích. Lưu Ninh Huy là người có cá tính sáng sủa như ánh sáng mặt trời, là người rất nhiệt tình, đam mê đi phượt. Điều kiện nhà anh ta rất tốt, nhưng anh ta không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình, mà vẫn kiên trì làm chuyện mình thích, chưa bao giờ thay đổi. Lý Ninh Thiến là một cô gái trầm tính, điềm đạm, tính tình hơi lạnh nhạt, càng không thích những môn thể thao, như thể cô ấy trời sinh đã không có một chút tế bào vận động nào... Nhưng hai người như vậy lại tình cờ gặp nhau rồi7tiếp xúc và nảy sinh tình cảm, hơn nữa còn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Trong lòng Lý Ninh Thiến, Lưu Ninh Huy là một đứa trẻ to xác, anh ta chính trực, nhiệt tình, đối xử với bạn bè luôn rất chân thành. Anh ta thường nói với Lý Ninh Thiến là mình thật may mắn, bởi vì có người nhà ủng hộ, nên anh ta có thể chọn một nghề nghiệp mà anh ta yêu thích, bởi vì có người yêu ủng hộ, anh ta mãi mãi được làm một đứa trẻ to xác vui vẻ thoải mái.
Từ trong giọng nói của Lý Ninh Thiến, tôi có thể nhìn ra, cô ấy thực lòng yêu Lưu Ninh Huy, cô ấy cũng nói chính vì yêu Lưu Ninh Huy mà tính cách của mình cũng dần dần cởi mở hơn.
Nghe cô ấy nói như vậy, cuối cùng tôi cũng1biết tại sao tất cả mọi người lại không muốn nói chuyện anh Huy mất tích cho cô ấy biết, bởi vì sự thật với cô ấy đúng là quá tàn nhẫn. Người ủy thác chúng tôi tìm Lưu Ninh Huy là chị hai của anh ta, lúc chúng tôi nói phải đến gặp Lý Ninh Thiến trước để xem tình hình, cô ấy còn liên tục dặn dò, tuyệt đối không được nói ra sự thật với Lý Ninh Thiến!
Lý Ninh Thiến là một cô gái ít nói, nhưng khi cô ấy nói chuyện với chúng tôi về Lưu Ninh Huy, trên gương mặt lại luôn mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, nói đến say sưa, cô ấy còn cho chúng tôi xem ảnh cưới mà họ đã chụp trước đó nữa.
Trong tập tài liệu cũng có một tấm ảnh của Lưu Ninh Huy, nhưng đó là ảnh7hằng ngày, anh ta mặc một bộ đồ rằn ri bị người ta bắt chụp ảnh, vì vậy nhìn mặt rất nghiêm túc. Nhưng trong những bức ảnh cưới, Lưu Ninh Huy lại mỉm cười nhìn Lý Ninh Thiển tràn đầy yêu thương...
Lý Ninh Thiển nói một lúc thì muốn đưa cho chúng tôi ba tấm thiệp mời cưới, cô ấy nói ngày cưới của họ là vào ngày mùng 1 tháng 10, đến lúc đó ba chúng tôi nhất định phải tới tham dự! Tôi nghe vậy liền vội vàng ngăn cản cô ấy lại: “Không cần thiệp mời đầu, chúng tôi với anh Huy cũng là chỗ quen biết, hôm đó chúng tôi nhất định sẽ đến!”
Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì giương mắt nhìn về phía tôi, tôi biết anh ta đang trách tôi há miệng nói láo, biết rõ Lưu Ninh Huy đã không0còn khả năng sống, thế mà lại đồng ý chuyện mà tôi biết chắc sẽ không làm được. Tôi biết gạt cô ấy là không đúng, nhưng với tình huống khi ấy, tôi thật sự không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của Lý Ninh Thiển... Có lẽ bởi vì tôi thật sự hiểu rõ chân lý, ngàn vàng dễ kiếm, nhưng tình yêu thật sự khó mà tìm
được.
Thời gian trôi đi, chẳng bao lâu đã đến tối, Lý Ninh Thiện dường như đem toàn bộ chuyện về Lưu Ninh Huy nói hết với chúng tôi, trong đó cô ấy còn mang chiếc nhẫn Lưu Ninh Huy cầu hôn mình ra cho chúng tôi xem, nhưng trên có không có tia tàn hồn nào của Lưu Ninh Huy cả.
Mặc dù bây giờ chúng tôi không dám khẳng định Lưu Ninh Huy đã chết, nhưng chuyện mỗi ngày Lý Ninh Thiển đều nhận được điện thoại chắc chắn có vấn đề lớn... Trước đó chúng tôi còn nghĩ, hay là có ai đó biết nội tình nên đùa ác?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì khả năng đó không lớn, vì đầu tiên không thể có chuyện Lý Ninh Thiến không nhận ra giọng nói của người mình yêu được... Tiếp theo, đang giữa lúc như thế này, có ai lại giả mạo Lưu Ninh Huy mà gọi điện cho Lý Ninh Thiên chứ?
Ngay lúc ba người chúng tôi đang hoài nghi có phải mọi thứ là do Lý Ninh Thiến sinh ra ảo giác không, thì bỗng điện thoại của cô ấy đổ chuông... Lý Ninh Thiến vui mừng nói: “Là Ninh Huy gọi đấy!”
Lúc này tôi nhìn màn hình điện thoại của Lý Ninh Thiến thì phát hiện trên màn hình đúng là hiển thị tên Lưu Ninh Huy... Tôi giật mình nhìn về phía chú Lê, thấy chú ấy đang lấy la bàn ra, mặt đầy khẩn trương quan sát bốn phía xung quanh. “Alo? Ninh Huy, hôm nay sao anh gọi sớm vậy? Em còn tưởng phải sau 10 giờ anh mới có thể gọi được chứ?” Lý Ninh Thiến cười khanh khách, biểu hiện trên mặt cô ấy không giống như đang giả vờ, đó chính là biểu hiện của một cô gái đang hạnh phúc. Nhưng không biết vì sao, tôi ở gần như vậy nhưng không hề nghe được giọng người đang nói chuyện trong điện thoại, dường như chỉ có một mình Lý Ninh Thiển lầm bầm. Nhưng vừa rồi, rõ ràng tôi thấy được ba chữ Lưu Ninh Huy trên điện thoại, điều này chứng minh, tối thiểu nhất tại thời khắc này, cú điện thoại đích thực là được gọi tới từ điện thoại của Lưu Ninh Huy. Lý Ninh Thiên và Lưu Ninh Huy nói một chút chuyện vụn vặt về việc chuẩn bị hôn lễ, cô ấy còn than phiền thời gian này anh ta cứ ở bên ngoài, chỉ có mình cô ấy rất bận rộn... Tôi nghe ra, chẳng qua là cô ấy đang làm nũng, mà không phải thực sự giận Lưu Ninh Huy.
Cuối cùng, Lý Ninh Thiển đột nhiên nhìn về phía chúng tôi, sau đó nhẹ giọng nói với Lưu Ninh Huy trong điện thoại: “Đúng rồi, ba người bạn của anh đến chơi, bọn họ nghe nói anh vẫn ở ngoài, nên muốn nói chuyện điện thoại cùng anh... Được, vậy em chuyển điện thoại cho họ.”