Người Tìm Xác
Chương 1260 :
Ngày đăng: 05:50 30/04/20
Nhưng ai ngờ vào tối ngày thứ ba, Lý Ninh Thiển đột nhiên yên tĩnh lại, khôi phục trạng thái như trước đây... Sau đó tôi kinh ngạc phát hiện, cô ấy dửng dưng ở trong phòng thử áo cưới, có cảm tưởng như sự bình tĩnh bất TV thường trước cơn bão.
Tôi thật sự không hiểu được là tình yêu sâu sắc đến thế nào mà có thể khiến Lý Ninh Thiển bình thản như thế? Càng không2biết lúc này cô ấy có thật sự biết bản thân đang làm cái gì không, hay là chỉ chịu sự mê hoặc của Lưu Ninh Huy?
Tuy rằng mấy tối nay chúng tôi luôn canh chừng cô ấy gắt gao, nhưng nếu cô ấy thật sự một lòng muốn đi theo Lưu Ninh Huy, như vậy chúng tôi cứu cô ấy có ý nghĩa gì nữa... Cho nên cuối cùng, người có thể cứu Lý Ninh Thiến chỉ có7chính cô ấy thôi.
Nghĩ đến đây, tôi bèn bước tới trước cửa phòng cô ấy, khẽ gõ hai cái. Lý Ninh Thiện đang mím môi cười nhẹ với chính mình trong gương, vẻ mặt cực kỳ giống cô dâu sắp sửa kết hôn.
Cô ấy nghe tiếng tôi gõ cửa thì quay đầu lại, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Nhìn giúp tôi xem, chiếc áo cưới này có đẹp không?” Giờ phút này, biểu cảm hạnh phúc trên1khuôn mặt Lý Ninh Thiến, kết hợp với áo cưới trắng tinh, tuy không đến mức đẹp không gì sánh được, nhưng cũng là thời khắc xinh đẹp nhất trong cuộc đời của một cô gái. Tôi chưa từng thật lòng khen cô gái nào đẹp, cho nên bị cô ấy hỏi như vậy, mặt hơi nóng lên, suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu: “Rất đẹp...” Lý Ninh Thiên nghe vậy thì phì cười, cô ấy7hỏi: “Anh có bạn gái không?” Tôi sửng sốt, không biết tại sao cô ấy hỏi như vậy, nên thành thật trả lời: “Có một người mình thích, nhưng tôi vẫn chưa nắm chắc được tâm tư cô ấy...”
Tôi lập tức lắp bắp kinh hãi, trên cổ tay trái của cô ấy có một vết thương mới vừa khép lại không lâu, nhìn là biết trước đây không lâu đã từng cắt cổ tay tự sát!
“Đây là chuyện khi nào?!” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Lý Ninh Thiên nhìn bản thân ở trong gương, nhẹ giọng kể lại: “Khi ấy đúng lúc tôi đi công tác ở nơi khác, đã một ngày một đêm tôi không liên hệ cho Ninh Huy được, một linh cảm vô cùng không tốt tràn ngập trong lòng tôi. Từ trước đến nay tôi đều chưa từng hoảng hốt như vậy. Vì thế tôi liền gọi điện thoại cho bạn của Ninh Huy, muốn hỏi anh ta thử xem làm sao mới có thể liên hệ được với Ninh Huy. Nhưng đối phương lại nói cho tôi biết, tình huống một ngày một đêm không liên hệ được cũng là chuyện thường, không cần sốt ruột quá, nói không chừng đến buổi tối là có thể nhận được điện thoại của anh ấy thì sao. Thật ra tôi cũng biết anh ta nói không sai, nhưng hôm đó, từ đầu đến cuối tôi lại không thể kìm nén sự hoảng loạn trong mình. Vì vậy tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát địa phương và hỏi xem có tin tức gì về du khách xảy ra sự cố không. Những câu trả lời tôi nhận được là do địa phương xảy ra lũ quét bất ngờ, cho nên cũng không thể xác định có du khách nào mất tích hay không, bởi vậy bọn họ vẫn bảo tôi kiên nhẫn chờ đợi. Đó là những ngày dài nhất trong đời tôi từng trải qua. Cho đến tối ngày thứ năm, cuối cùng tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại từ Ninh Huy gọi về.”
“Tối hôm mất liên lạc ngày thứ năm cô đã nhận được điện thoại của anh ta?” Tôi giật mình hỏi. “Ừ, lúc ấy là hơn mười giờ tối rồi. Tôi vừa thấy Ninh Huy gọi về thì sung sướng muốn điên, nhưng nghe giọng anh ấy trong điện thoại lại hơi quai quái, hình như đã xảy ra chuyện gì đó không hay.” Tôi nghe Lý Ninh Thiển kể tới đây, sau đó lại kết hợp với ký ức tàn hồn trước đó của Lưu Ninh Huy... Như vậy xem ra cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy nhận được chắc là vào buổi tối đầu tiên sau khi Lưu Ninh Huy chết gọi về.