Người Tìm Xác
Chương 1262 :
Ngày đăng: 05:50 30/04/20
“Tiểu Vũ? Sao cháu lại đến đây vào giờ này?” Mẹ của Lý Ninh Thiện nghi ngờ hỏi.
A Nhưng Lưu Ninh Vũ không trả lời bà ấy, mà lập tức đi2thẳng tới phòng Lý Ninh Thiến... Lúc này chú Lê nhìn ra vẻ mặt của Lưu Ninh Vũ không đúng, lập tức quát to: “Đứng yên đó không được nhúc nhích!”7Lưu Ninh Vũ cứng đờ người, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại chúng tôi, lúc này tôi mới phát hiện, đôi mắt màu trà của cô ấy đã đổi1màu, bên trên phủ một lớp mờ màu xám đục, làm người ta không phân biệt rõ tròng đen và trong trắng...
Sau khi nhìn thấy đôi mắt của Lưu Ninh Vũ,7tôi chợt lùi ra sau hai bước, kêu thất thanh: “Khỉ gió! Chuyện quái gì đây?!” “Lưu Ninh Huy, cô ấy là chị gái ruột của cậu... Chẳng lẽ cậu muốn0hại chết cả cô ấy sao?” Chú Lê trừng mắt, lạnh lùng chất vấn Lưu Ninh Vũ. “Lưu Ninh Vũ” nghe vậy khẽ thở dài một tiếng và đáp: “Đại sư yên tâm, tất nhiên tôi sẽ không làm chị hai mình bị thương, chẳng qua tôi chỉ mượn thân xác của chị ấy để tới gặp Tiểu Thiển thôi.” Sau khi cô ấy nói xong, oặt người ngã xuống nền, tiếp theo thì thấy bóng Lưu Ninh Huy nửa trong suốt bất chợt xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Tôi vội vã bước đến nâng Lưu Ninh Vũ dậy, lại thấy cô ấy vừa mơ màng tỉnh lại đã tóm lấy tay của tôi nói: “Tiểu Huy! Tiểu Huy trở về...”
Tối đỡ cô ấy đến ghế sô pha trước, sau đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng để xoa dịu cô ấy: “Không sao, chúng tôi đã biết rồi.” Lý Ninh Thiện ở trong phòng nghe thấy tiếng, mặc cả áo cưới chạy ra ngoài, khi cô ấy nhìn thấy Lưu Ninh Huy, mắt đong đầy lệ, mặt nở nụ cười nói với anh ta: “Em biết anh nhất định sẽ không nuốt lời, em biết anh nhất định sẽ trở về đón em mà...” Lý Ninh Thiển nói xong thì muốn bổ nhào vào lòng Lưu Ninh Huy, nhưng lại thấy Lưu Ninh Huy hơi lùi người về phía sau và bảo: “Đừng tới đây.” Lý Ninh Thiến sửng sốt, khẽ nói: “Tại sao... Không phải anh trở về đón em sao? Tại sao em không thể tới gần anh?” Lưu Ninh Huy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười và đáp: “Tiểu Thiến, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Em còn trẻ như vậy, anh không muốn em hối hận...” “Em không hối hận!” Lý Ninh Thiển đột nhiên kích động nói.
Lưu Ninh Huy nghe vậy thì gật đầu: “Được... Nếu đã như vậy, bây giờ em và anh coi như trước mặt hai bên thân thuộc, bổ sung một nghi thức kết hôn đơn giản được không?”
Cô ấy lấy dao chĩa vào cổ mình và nói: “Đừng lại đây! Ninh Huy nói, chúng tôi phải cử hành nghi thức kết hôn! Nếu ông không muốn chủ trì hôn lễ của chúng tôi, vậy mời các người đi khỏi đây ngay bây giờ!” “Tiểu Thiến! Con làm gì vậy? Mau bỏ dao xuống!! Lê đại sự là khách cha mẹ mời đến!” Cha Lý nhìn thấy lập tức kêu thất thanh. Chú Lê bất đắc dĩ buông kiếm gỗ đào trong tay xuống và nói: “Tiểu Lý à, năm nay cô mới bao nhiêu tuổi? Cô biết cái gì là tình cái gì là yêu chứ? Tôi sống đến ngần này mới ngộ ra một đạo lý, nào tình nào yêu, cùng lắm đều chỉ là mây khói thoảng qua thôi. Vài năm sau nhìn lại việc hôm nay mình làm, cô sẽ cảm thấy vừa trẻ con vừa buồn cười. Nghe tôi khuyên một câu, buông tay đi! Nếu cô chịu buông tay, Ninh Huy của cô cũng có thể yên ổn lên đường, không cần rơi vào kết cục bị tôi đánh tan hồn phách...”
“Ha ha... ha... ha” Lưu Ninh Huy vẫn luôn không nói gì đột nhiên bật cười không rõ nguyên do, tràng cười bất ngờ làm mấy người bình thường chúng tôi có mặt ở đây dựng đứng hết lông tơ.
“Ôi... ha ha... Tại sao các người không thể để tôi và Tiểu Thiến thực hiện nguyện vọng này chứ? Chấp niệm của tôi, sự cuồng si của cô ấy đều đến từ đây! Lê đại sư, tôi biết ông cũng không thật lòng muốn làm tôi tan hồn lạc phách, nhưng hôm nay hôn lễ này tôi nhất định phải làm! Đây là mong muốn cuối cùng của tôi, chẳng lẽ các vị không thể tác thành cho tôi sao?” Lưu Ninh Huy cười khổ nói.
Lòng tôi chợt căng thẳng, cảm thấy có phải từ lúc bắt đầu chúng tôi đã nghĩ sai rồi hay không, có lẽ... Lưu Ninh Huy cũng không thật sự muốn Lý Ninh Thiến cùng chết với mình, có lẽ anh ta càng muốn để cô ấy tiếp tục sống tốt...