Người Tìm Xác

Chương 1268 :

Ngày đăng: 05:51 30/04/20


Sau đó Tổng Viễn kể cho chúng tôi biết, vừa rồi cậu ta và bạn gái của mình là Hạ Tử Hàm muốn tìm một nơi không người ngồi một lát. Đều là người trẻ tuổi, nói thẳng ra là muốn tìm chỗ cách xa mọi người chút để thân thiết với nhau. Vì thế hai người họ đi2tới một chỗ khá bí ẩn phía dưới triền núi.



Ai ngờ hai người còn chưa bắt đầu dẹo dặt với nhau đâu, Hạ Tử Hàm đã ngã xuống một cái hố sâu. Tống Viễn thấy hố này cũng sâu ít nhất đến bảy tám mét, một mình căn bản không có cách nào kéo Hạ Tử Hàm, vì vậy7cậu ta vội chạy về phía chúng tôi cầu cứu. Hai người này thân thiết với nhau mà nữ rơi xuống hố! Đây là chuyện quái gì thế? Xem ra tối hôm nay cũng chỉ có thể kết thúc bằng cái “sự cố thân thiết” kỳ cục này rồi. Vì vậy tôi đành phải dẫn theo mấy nam sinh1đi theo Tổng Viễn đến cái hổ đó cứu người.



Trước khi đi tôi còn không quên dặn dò An Ni, bảo cô ấy và nhóm con gái ở yên trong khu cắm trại. Mặc dù nơi này là địa điểm cắm trại được chỉ định trong khu danh lam thắng cảnh, nhưng vẫn khó bảo đảm sẽ không có7dã thú lui tới, bởi vậy để các cô ấy ở cạnh lửa trại mới là lựa chọn có hiểu biết nhất.



Phải nói thể lực của Tống Viễn và Hạ Tử Hàm đúng là khỏe, đi ra xa được đến thế. Thảo nào vừa rồi khi Tống Viễn chạy về, mệt tới mức thở hổn hển. Khi tôi dẫn0mấy nam sinh vất vả lắm mới tìm được cái hố cậu ta nói, lòng tôi tức khắc lạnh đi một nửa.



Cái hố này ít nhất phải mười mấy mét, hơn nữa nhìn từ trên xuống là “ngoài hợp trong rộng, tình hình bên dưới rốt cuộc thế nào căn bản không nhìn rõ được. Lúc này Tống Viễn to tiếng gọi vọng xuống hố tên của Hạ Tử Hàm, nhưng bên dưới chẳng có phản hồi gì. “Trước khi cậu quay về tìm người có nói với Hạ Tử Hàm hay không?” Tôi hỏi Tống Viễn với sắc mặt nặng nề u ám. Cậu ta lo lắng đáp: “Nói rồi! Em hỏi cô ấy thế nào, có bị thương chỗ nào không, cô ấy, cô ấy còn nói không có mà?”
Nhưng tôi kêu mấy tiếng rồi, bên dưới vẫn không có chút phản hồi, tôi không khỏi càng kêu càng sợ hãi... Tuy rằng hiện giờ tôi cũng chưa cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào của thi thể, nhưng vừa rồi âm thanh ong ong khi mới đi xuống hố thật sự không phải hiện tượng tốt gì cả. Đừng để cái miệng quạ đen của chú Lê nói trúng thật, thể chất “hễ đi đếm là sẽ gặp ma” của tôi không lần nào không ứng nghiệm.



Khi trong lòng còn đang thấp thỏm, hai chân tôi đã chạm tới mặt đất, tôi thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng rốt cuộc đã đến... Rồi tôi nhanh chóng nương theo ánh sáng của di động tìm kiếm khắp nơi. Theo lý thuyết, Hạ Tử Hàm rơi từ trên xuống, chắc là sẽ không cách miệng hố quá xa! Nhưng tôi tìm mãi ở gần đó, nào có bóng dáng của Hạ Tử Hàm đâu?



Nếu không phải Tống Viễn thề son thế sắt nói Hạ Tử Hàm rơi xuống cái hố này, tôi thật sự nghi ngờ có phải chúng tôi tìm nhầm hố hay không? Nhưng tiếp đó, một ít dấu vết trên mặt đất cũng đã gần như có thể khẳng định giúp tôi, trước đó chổ này chắc chắn từng có người rơi xuống. Tôi còn tìm thấy một chiếc kẹp tóc con gái hay mang trên đầu ở dưới đất, nếu không phải trước đây cái hố này đã từng có cô gái khác rớt xuống, cái kẹp tóc này chắc chắn cũng chỉ có thể là của Hạ Tử Hàm. Mặc dù lúc nhìn từ phía trên, tôi đã phát hiện cấu tạo của cái hố này là “trên hẹp dưới rộng”, nhưng lại không ngờ không gian phía dưới lớn như vậy. Tôi dùng di động soi khắp nơi, phát hiện chút ánh sáng yếu ớt này căn bản không thể soi ra được ở đây rốt cuộc rộng chừng nào. Nhìn đáy hồ tối đen, tôi thật sự hối hận vừa rồi nhất thời xúc động một mình leo xuống, nhưng bây giờ lại quay lên gọi người xuống nữa thì hơi mất mặt, vì thế đành phải kiên trì một mình đi sâu vào trong...



“Hạ Tử Hàm! Em ở chỗ nào? Em nói xem một cô gái như em rơi xuống hồ rồi sao còn không ở yên vậy? Khi không chạy lung tung làm gì!?” Tôi vừa đi vừa nói to, một là muốn để cho Hạ Tử Hàm có thể nghe được tiếng của tôi, hai là cũng muốn tiếp thêm can đảm cho mình.