Người Tìm Xác
Chương 1270 :
Ngày đăng: 05:51 30/04/20
Lúc này tôi nghe bên trên có người hô to: “Anh Trương, em ném dây thừng xuống cho anh đây!”
Tôi lập tức giơ tay đón lấy dây thừng cột lên eo, ai ngờ thứ trốn trong chỗ tối kia thừa dịp tôi cúi đầu cột dây thừng, nó nhào về phía tôi một lần nữa... Nhưng trùng hợp cái là, cũng không biết tôi đụng phải2chỗ nào, ánh sáng của di động đột nhiên tắt mất đúng lúc này. Tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người, thầm kêu: “Không hay rồi!”
Giờ này tôi cũng không chú ý được nhiều như vậy, bởi vì tôi đã cảm nhận được thứ kia sắp sửa bổ nhào đến rất gần. Dao thép trong tay chắc chắn không thể ném, vì vậy tôi7không chút nghĩ ngợi quăng mạnh điện thoại di động về phía mặt thứ kia...
Độ chính xác khi tôi ném đồ rất kém, gì mà ném vòng, ném cầu, trước giờ đều không trúng một cái nào. Nhưng lần này không biết tại sao, ấy thế nhưng lập tức ném điện thoại trúng mặt của thứ kia.
Chỉ nghe con súc sinh kia rống lên, lại nhanh1chóng lùi về bóng tối. Vì vậy tôi thừa dịp này cột lại dây thừng vào eo, sau đó gào to lên bên trên: “Mau kéo tôi lên!”
Lúc này dây thừng trên eo tôi đã kéo căng, trong tay tôi cũng không còn di động để có thể ném vào mặt nó nữa! Thứ kia rất nhanh nhận ra điểm này. Trong nháy mắt khi chân7tôi vừa rời nền đất, nó tấn công một lần nữa... Chỉ là lần này nó đã khôn ra, không thèm đánh lén sau lưng gì nữa mà từ từ dịch người ra khỏi bóng tối, chuẩn bị phát động tấn công tôi một đòn chính diện... Cuối cùng tôi cũng thấy rõ thứ kia rốt cuộc có hình dạng gì! Đó là một con mèo0hoa to” có chùm tua trên lỗ tai, mắt dữ dằn. Nếu không phải nhìn thấy trên cổ nó buộc một cái chuông đồng đã đổi sang màu xanh, tôi còn cho rằng nó là thú hoang trong núi này cơ.
“Mày do con người nuôi?” Tôi không kiềm nén được nghi ngờ thốt lên. “Mèo hoa to” thấy tôi sắp được kéo ra khỏi hố, vì vậy nhún minh nhảy bổ lên đùi tôi. Mặc dù thứ này giống mèo nhưng không phải mèo, bởi vì nó lớn hơn mèo quá nhiều!
Rất nhanh, mấy nam sinh đều hoảng hốt chạy trở về, nói là tất cả lều trại đều trống không, bên trong căn bản không có bóng dáng của các cô gái. Sau khi tôi nghe xong, lòng lập tức chùng xuống, chuyện vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
“An Ni sẽ không chạy lung tung, bây giờ nên làm gì đây?” Kim Thiệu Phong vẫn không nói chuyện đột nhiên hỏi tôi một câu.
Tôi nhìn sang Hạ Tử Hàm đang “hai mắt mơ màng” nói: “Lúc Tiểu Hạ ngã xuống bị đập vào đầu, cần phải đưa ngay đến bệnh viện. Bây giờ cậu dẫn tất cả bọn con trai cùng đưa cô ấy xuống núi, đồng thời nhà quản lý khu danh lam thắng cảnh dưới chân núi giúp đỡ, bảo bọn họ nhanh chóng dẫn người lên núi tìm.”
“Vậy còn anh?” Kim Thiệu Phong hỏi. Tôi bình tĩnh đáp lời cậu ta: “Tôi ở lại chờ, lỡ đâu các cô ấy chỉ vì nguyên nhân khác nên tạm thời rời khỏi đây thì sao. Nếu thật sự như vậy, tôi chờ các cô ấy về rồi cùng xuống núi luôn.” “Tôi ở lại cùng với anh...” Giọng điệu Kim Thiệu Phong kiên quyết.
Tôi hơi kinh ngạc nhìn Kim Thiệu Phong, không ngờ vào thời điểm mấu chốt, thằng nhãi này vẫn khá có trách nhiệm, nhưng tôi lại nhớ đến việc cậu ta rất sợ ma, để cậu ta đi theo tôi có trở thành phiền toái không nhỉ?
Khi tôi do dự chưa quyết, Kim Thiệu Phong đã bắt đầu ra chỉ thị cho đám Tống Viễn: “Các cậu đưa Hạ Tử Hàm xuống núi trước đi, trên đường nếu gặp được chỗ có tín hiệu mạnh thì nhanh chóng liên hệ với tài xế xe buýt, bảo ông ta lái xe lại đây đón các cậu. Tôi và anh Trương ở lại chờ những người khác. Nếu trước khi trời sáng bọn mình vẫn chưa xuống núi, các cậu lập tức đến văn phòng quản lý khu danh lam thắng cảnh xin giúp đỡ.”