Người Tìm Xác
Chương 1272 :
Ngày đăng: 05:51 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Thiệu Phong gật đầu: “Phá được, là do một người bạn của chú tôi đã từng mượn chú ấy hai vạn tệ, vốn quan hệ giữa bọn họ khá tốt, nên chú ấy cũng không viết giấy vay nợ với người ta, kết quả người bạn đó lại vì hai vạn tệ còn con này mà lấy mạng chú tôi.” Tôi thở dài: “Lòng người từ trước tới nay vẫn luôn khó đoán, cậu đối xử chân thành với mọi người, nhưng chưa chắc đã nhận lại được sự chân thành, có lúc còn bị người ta lấy oán trả ơn ấy chứ.”
Lúc này Kim Thiệu Phong tiện tay ném một ít bông tẩm cồn dùng để sát trùng cho tôi vào đống lửa, sau đó nghiêm nghị nói với tôi: “Cho nên bắt đầu từ lúc đó, tôi quyết tâm làm một bác sĩ pháp y,2bởi vì tôi biết, trong vụ án của chú tôi, nếu không có vị pháp y giàu kinh nghiệm kia kiên quyết muốn làm khám nghiệm, thì cả nhà chúng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng sự thật, chú tôi cũng chỉ có thể chết một cách oan uổng.”
“Tôi hiểu... Tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành một bác sĩ pháp y tốt.” Tôi nói chân thành.
Trong lúc bất tri bất giác, tôi và Kim Thiệu Phong đã trò chuyện bên đống lửa gần một giờ, tôi phát hiện, trừ lúc đầu thằng nhóc này có hơi “hung dữ” với tôi, thì đến bây giờ, ở những phương diện khác vẫn rất phù hợp với ba chữ “học sinh giỏi”.
Tôi nhìn lướt qua đồng hồ, sau đó mặt trầm xuống nói với Kim Thiệu Phong: “Bọn An Ni chắc sẽ không trở lại...”
Cậu ta nghe7tôi nói vậy thì thấp thỏm, nói: “Mấy cô gái như các cô ấy có thể đi chỗ nào chứ? Tôi nhớ lúc anh đi còn cố ý dặn dò An Ni phải đợi ở trong trại, nếu không phải gặp chuyện gì đặc biệt thì tại sao tất cả nữ sinh lại cùng nhau rời khỏi trại chứ?”
Đúng vậy... Trước đây là do Hạ Tử Hàm bị rơi xuống hố sâu, sau đó chúng tôi đi cứu cô ấy lên, tiếp đó tôi bị “con mèo hoa” tập kích, tuy may mắn chạy thoát, nhưng lúc trở về trại thì tất cả nữ sinh đã cùng nhau mất tích tập thể. Một loạt những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi ư? Hay là có người can dự vào ở trong đó?
Hiện tại điện thoại di động của tôi đã bị rơi trong hố kia, thể này1gần như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với chú Lê và Đinh Nhất, không biết hai người họ có bình an đến được khách sạn không? Hay... tất cả những thứ này là một bàn cờ đã được sắp đặt trước?
Ai ngờ ngay lúc tôi muốn suy nghĩ kỹ về tất cả mọi chuyện thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của An Ni truyền đến từ bóng tối cách đó không xa: “Tiến Bảo... cứu tôi... Tôi đau quá!”
Tôi giật mình đứng bật dậy, lại làm Kim Thiệu Phong bên cạnh sợ hết hồn, cậu ta nói: “Anh làm gì vậy?”
Tôi thấy mặt cậu ta mờ mịt thì giật mình hỏi: “Cậu có nghe được gì không?”
Kim Thiệu Phong cau mày nói: “Nghe cái gì? Anh... Không phải anh lại hù dọa tôi đấy chứ?” Xem ra chỉ có tôi nghe thấy giọng nói của7An Ni, chẳng lẽ cô ấy đã bị hại rồi? Trong nháy mắt nội tâm tôi dâng lên cảm giác sợ hãi, làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng, mặc dù tôi nhiều lần tự nhủ rằng không thể nào đâu! Cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì! Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy như bị người ta dùng dao khoét đi một khối thịt vậy...
Kim Thiệu Phong nhìn vẻ mặt tôi khác thường, cũng lập tức đứng lên kéo tôi và nói: “Anh sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi cố ổn định lại tâm thần rồi nói với cậu ta: “Cậu ở đây chờ bọn An Ni, tôi đi lòng vòng quanh đây một chút...” Nói rồi tôi định đi về hướng phát ra âm thanh, nhưng không ngờ Kim Thiệu Phong kéo tôi lại: “Không được! Tôi0phải đi cùng anh.” Tôi hơi sốt ruột mà nói: “Cậu ở lại đây chờ bọn An Ni...” Nhưng Kim Thiệu Phong cắt lời tôi: “Anh đùa tôi đấy à? Nếu các cô ấy có thể quay trở lại thì đã trở lại từ sớm rồi, còn cần chúng ta ở nơi này chờ đến bây giờ à?”
Tôi thấy chỉ số thông minh của thằng nhóc này bắt đầu tăng rồi nhỉ, không dễ lừa như trước, tôi bèn kiên nhẫn nói với cậu ta: “Bây giờ trời còn chưa sáng, cậu không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, đi theo tôi chỉ gặp nguy hiểm thôi. Nghe lời tôi, cứ ở chỗ này chờ cứu viện đến...”
Ai ngờ thằng nhóc Kim Thiệu Phong này khá bướng bỉnh, cậu ta nói, không nghe thấy cũng không nhìn thấy được thì càng không cần sợ hãi. Tôi câm nín... Nhưng mà không sợ đấu có nghĩa là không gặp nguy hiểm! Thật là một thằng nhóc không biết tốt xấu gì hết.
Cuối cùng tôi thực sự không lay chuyển được cậu ta, đành phải đồng ý cho cậu ta đi theo, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Nếu lát nữa tôi bảo cậu chạy, cậu phải chạy về ngay lập tức, không được ngoái đầu lại, biết chưa?!” Kim Thiệu Phong không hiểu: “Tại sao tôi vẫn có cảm giác là anh đang đang hù dọa tôi vậy nhỉ?”
Cái thằng nhóc này đúng là đồ cố chấp, tôi trợn mắt xem thường, không nói nhảm với cậu ta nữa. Rời khỏi phạm vi chiếu sáng của đống lửa, bốn phía bắt đầu trở nên tối đen, tôi bảo Kim Thiệu Phong mở điện thoại di động của cậu ta lên để chiếu sáng, sau đó hai chúng tôi chạy tới phía vừa rồi truyền tới tiếng nói của An Ni...
Tuy chân tôi bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng bị mấy vết thương sâu, cho nên mỗi một bước đi vẫn thấy hơi đau đớn, nhưng tôi cố cắn răng đi về phía trước, bởi vì tôi phải tìm được An Ni trước khi cô ấy thực sự xảy ra chuyện.
Đi về phía trước một lúc, tôi và Kim Thiệu Phong đều không tìm được gì, mà giọng nói rất giống giọng An Ni kia không biết đã biến mất từ nơi nào. Cậu ta nhìn trên mặt tôi có lớp mồ hôi, bèn hỏi tôi có phải chân bị đau lắm không? Nếu thực sự không được thì hay là cứ về trại trước?
Tôi khoát tay với cậu ta: “Tôi không sao, tìm tiếp xem, xung quanh đây nhất định có vật gì đó.”
Không ngờ tôi vừa dứt lời thì giọng nói của An Ni lại truyền đến một lần nữa: “Tiến Bảo! Cứu tôi! Mau tới cứu tôi?!” Tôi nghe mà lòng căng thẳng, mặc dù tôi biết đây có thể là một cái bẫy, nhưng lúc đó tôi thực sự không thể chịu nổi khi nghe lời cầu cứu của An Ni, vì thế tôi bước nhanh về phía trước.
Cứ như vậy, tôi đi theo tiếng cầu cứu mà chỉ mình tôi nghe được còn Kim Thiệu Phong không nghe được, cứ thể tiến sâu vào trong rừng... Tôi giống như bị ma ám, cứ đuổi theo giọng nói mà đi về phía trước, Kim Thiệu Phong theo sát sau lưng tôi, không rời một bước.
Không biết hai chúng tôi đã đi như vậy bao lâu, cho đến khi tôi cảm thấy bắp chân mình khó chịu, tôi bèn bảo Kim Thiệu Phong dùng điện thoại di động soi giúp một chút, ai ngờ khi cậu ta vừa chiếu xuống phía dưới thì lập tức kêu lên một tiếng: “Sao lại bị chảy nhiều máu thế này...”