Người Tìm Xác

Chương 1274 :

Ngày đăng: 05:51 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này con mèo hoa to kia đã bắt đầu di chuyển liên tục vòng quanh tôi, muốn tìm ra sơ hở mà nhào lên cắn tôi. Thật ra theo kinh nghiệm lúc bình thường khi tôi chơi đùa với Kim Bảo, thì khi tôi và Kim Bảo đối mặt với nhau, nó sẽ không dám nhào lên, chỉ khi tôi xoay người muốn chạy trốn, con chó nhỏ đó lập tức nhào tới bám lấy eo tôi và làm một ít những hành động không thể miêu tả được...

Tình huống bây giờ cũng giống như vậy, tôi tin chắc rằng chỉ cần trong mắt tôi không để lộ ra sự khiếp sợ, con súc sinh này cũng không dễ dàng tiến lên, vì thế tối trừng mắt nhìn chòng chọc vào nó. Sau một phen giằng co, cuối cùng con mèo hoa vẫn bắt đầu tấn công trước, tôi2thấy nó khom người rồi chồm lên, nhào thẳng về phía tôi với lực rất mạnh mẽ, nếu không né tránh kịp, chắc chắn tôi sẽ bị nó đụng thẳng vào. Tôi bèn vội vàng né sang bên cạnh, nhưng có lẽ do tốc độ không đủ nhanh nên vẫn bị móng vuốt của con súc sinh kia quẹt cho một cái, “xoạt” một tiếng, tay áo tôi đã bị móng vuốt nhọn của nó cào rách một lỗ to.

May mà áo khoác trên người tôi rất dày, nếu không cánh tay tôi đã bị sứt thịt rồi. Nhưng dù thế, trên bắp tay đáng thương của tôi vẫn bị xước một vết không nông cũng không sâu.

Kim Thiệu Phong thấy vậy hô lên hoảng hốt: “Anh Trương, tôi thấy trở về chắc anh phải đi tiêm vắc xin phòng chống bệnh dại đấy!”

Tôi nghe mà khóc không ra nước7mắt: “Có thể trở về đã rồi hãy nói sau!” Nói xong, tôi nắm chặt con dao trong tay, thầm nghĩ mình phải tìm ra sơ hở của nó để chém mới được. Tôi nhớ nhược điểm lớn nhất của chó mèo chính là phần bụng, bởi vì đó là nơi mềm nhất trên cơ thể chúng, chẳng qua không biết con mèo hoa to này có phải vậy hay không? Nhưng nhìn nó di chuyển xung quanh tôi như vậy, làm sao có thể dễ dàng lộ bụng ra cho tôi được chứ? Xem ra nếu muốn đánh thắng bất ngờ, chỉ có thể áp dụng chiêu thức binh bất yếm trá! Thế là tôi quay đầu bỏ chạy, đem lưng mình phơi ra trước mắt con mèo hoa.

Con súc sinh này trước đó vẫn muốn tìm cơ hội mà bổ nhào vào tôi, bây giờ cơ hội đã1đến, tất nhiên nó sẽ không bỏ qua, chỉ thấy nó dồn lực vào chân sau, nhảy lên, nhào thẳng vào lưng tôi...

Lúc này tôi có thể cảm giác được sau lưng mình có một luồng gió đánh tới, tôi vội nằm xuống, xoay người, đối mặt với cái miệng rộng đầy răng nhọn của con mèo hoa kia... Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, theo bản năng, tôi dùng cánh tay trái chặn lại miệng con mèo sắp cắn vào cổ tôi và kết quả là bị nó cắn lên cánh tay!

Nhưng tôi đang chờ đợi chính là lúc này, tôi thừa dịp con mèo hoa đặt toàn bộ sự chú ý vào tay trái mình mà nắm chặt con dao thép ở bên tay phải, sau đó xoay người lại, đâm mạnh vào khu vực xương sườn mềm của con mèo hoa, sau đó7dùng lực vặn một cái...

Con mèo hoa bị đau “ngao” lên một tiếng thảm thiết, nó nhảy dựng lên, sau đó lộn một vòng tại chỗ rồi chạy mất dạng. Tiếng thét lần này có vẻ thê thảm hơn nhiều so với lúc trước bị tôi cắt tai.

Dĩ nhiên tôi cũng không khá hơn chút nào, cánh tay trái của tôi bị máu tươi thấm ướt, chắc phía trên lại có thêm mấy lỗ máu rồi... Kim Thiệu Phong cạnh đấy đã sớm sợ đến mức không nhúc nhích được, lúc này cậu ta mới nhớ tới việc phải nhanh chóng cầm máu cho tôi.

Cậu ta giúp tôi cởi áo khoác, trên tay trái quả nhiên bị con súc sinh kia cắn thêm mấy lỗ máu. Trước lúc nhìn thấy vết thương, trên mặt tôi còn rất oai phong lẫm liệt, còn lúc nhìn thấy mấy lỗ thủng trên cánh0tay, tôi lập tức thấy đau đến mức phải hít vào một hơi sâu. Kim Thiệu Phong thấy tôi vừa nãy còn ra vẻ anh dũng, lúc thấy vết thương xong thì trong nháy mắt cũng hơi kinh sợ, cậu ta bèn vội vàng dời đi sự chú ý của tôi: “Anh xong đời rồi, cái con vừa rồi nhìn là biết động vật cần được bảo vệ cấp quốc gia, anh giết nó là sẽ bị kiện đấy!”

Tôi nghe cậu ta nói thế thì ra vẻ và mẹ không sợ vỡ, đặt mông ngồi xuống đất và nói: “Không sao, đến lúc đó cậu có thể làm chứng cho tôi, chứng minh là tôi đang làm việc nghĩa, cộng thêm tự vệ chính đáng.” Kim Thiệu Phong bĩu môi: “Bảo anh tự vệ còn có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng làm việc nghĩa thì phải kể thế nào đây!”

Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu: “Thế mà cậu cũng không biết nói à? Đương nhiên là vì để cứu một người thiếu niên học y trói gà không chặt ra khỏi miệng thú, thế mới phải bất đắc dĩ vật lộn với con thú vô cùng hung hãn trong rừng, cuối cùng thành công cứu người ra...” Kim Thiệu Phong vừa nghe vừa xé áo phông xuống để băng vết thương cầm máu cho tôi, băng bó được một nửa, cậu ta mới có phản ứng, chỉ vào lỗ mũi mình và nói: “Anh nói người thiếu niên học y trói gà không chặt là tôi ư?” Tôi vô cùng chân thành gật đầu: “Ừ, vốn chính là thế mà.”

“Được rồi... Đây là anh nói đây nhé!” “A! Cậu dùng sức như vậy làm gì?” Kim Thiệu Phong đột nhiên dùng sức buộc chặt vết thương của tôi, làm tôi đau đến nỗi kêu la oai oái!

“Tôi có dùng sức à? Chẳng phải tôi là đứa trói gà không chặt đấy ư? Tôi thì có thể có bao nhiêu sức lực chứ!” Kim Thiệu Phong nói với vẻ mặt đầy vô tội. Tôi đúng là tự đào hố để mình nhảy vào rồi, tôi chẳng nói được lời nào cả, chỉ có thể trừng mắt với Kim Thiệu Phong...

Lúc này tôi đột nhiên nhìn tay phải của mình, lòng bất chợt cả kinh, con dao thép của tôi còn đang đâm vào bụng con súc sinh kia đấy! Nghĩ tới đây tôi lập tức đứng dậy tìm vết máu trên đất để đuổi theo. Kim Thiệu Phong nóng nảy: “Anh đang tìm cái gì vậy! Vết thương của anh mới chỉ được cầm máu đơn giản thôi, bây giờ anh nên trở về lều sát trùng vết thương cùng tôi! Còn cả vết thương trên đùi anh vừa mới chảy máu lại nữa, anh nên để cho tôi băng bó thêm cho anh lần nữa!”

Nhưng bây giờ tối nào còn tâm tư nghe cậu ta nói những lời này, chưa nói tới việc nhóm An Ni đang không rõ tung tích, bây giờ ngay cả con dao thép hộ thân của tôi cũng bị con mèo hoa to kia mang đi! Con dao này đi theo tôi lâu lắm rồi, mà nó là thứ đồ vật dùng để bảo vệ tính mạng lúc mấu chốt, không thể làm mất nó được...

Kim Thiệu Phong thấy tôi không phản ứng lại cậu ta, một lòng tìm vết máu trên đất rồi đi về phía trước, cũng chỉ có thể đi theo chiếu sáng cho tôi, cậu ta nói: “Dù sao lời bác sĩ nên nói tôi cũng nói hết rồi, có nghe hay không là ở anh, nếu mà có bị nhiễm trùng thì anh cũng đừng trách tôi đấy...”