Người Tìm Xác

Chương 129 : Bóng ma tàu buôn

Ngày đăng: 05:36 30/04/20


Ngay lúc chúng tôi phát hiện ra tàu ngầm trôi nổi trên biển, thì chợt nghe tiếng còi từ đằng xa, một chiếc tàu buôn cực lớn từ từ lái về phía chúng tôi.



Tôi lấy ống nhòm quan sát, phát hiện vỏ ngoài của nó loang lổ vết rỉ, đầu tàu là hình rồng rất đặc biệt, chắc hẳn là nhãn hiệu của công ty tàu.



Cùng lúc đó, chú Lê đứng bên cạnh tôi đột nhiên biến sắc mặt. Chú nhìn đồng hồ rồi lấy la bàn ra xem thử, sau đó quay đầu lại la lên với doanh trưởng Bạch: “Doanh trưởng Bạch, mau quay đầu lại! Rời khỏi vùng biển này ngay! Nhanh lên, không còn thời gian nữa rồi.”



Doanh trưởng Bạch không hiểu ý này của chú Lê, nhưng nhìn tàu ngầm đang bồng bềnh trôi nổi kỳ lạ trên mặt biển, còn chiếc tàu buôn đang trôi tới từ phía xa không hề giống gặp nạn chút nào!



Lúc đó, anh ta cảm thấy lưng mình lạnh toát, cảm giác sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng. Đây là cảm giác nguyên thủy từ bản năng của con người, khi gặp một sự vật mình không biết rõ.



Doanh trưởng Bạch quyết định rất nhanh, ra lệnh cho thuyền quay đầu rời xa khỏi vùng biển này…



Chú Lê nhìn chằm chằm vào la bàn, mãi đến khi kim không xoay lung tung nữa mới thôi. Thuyền chạy được khoảng vài hải lý thì con tàu buôn vẫn gần đó đột nhiên biến mất, cứ như thể nó chưa từng xuất hiện…



“Tàu đâu rồi? Rõ ràng nó vừa ở đây mà!” Tôi giật mình hỏi.



Chú Lê nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 14 giờ 55 phút, chú lau trán đầy mồ hôi lạnh, trả lời: “Con tàu đó không phải do người lái, cũng may chúng ta chạy nhanh, nếu không thì chắc cả thuyền phải chôn cùng con tàu ma rồi!”



“Tàu ma?!” Tôi sợ hãi, thì ra đó chính là thứ đã gài bẫy chúng tôi…



Vài chiến sĩ vừa rồi đứng trên boong tàu đều sợ hãi vô cùng, mãi đến khi chú Lê lớn tiếng nói với mọi người: “Không sao không sao, mọi người không phải sợ, vừa rồi chỉ là ảo ảnh, con tàu kia chẳng qua là cảnh tượng được tạo ra từ chiết xạ ánh sáng thôi.”
Tôi thấy doanh trưởng Bạch chọn vài chiến sĩ đi cùng mình, thế là cũng muốn xuống dưới: “Tôi cũng muốn đi...”



Chú Lê trừng tôi: “Tình hình trong tàu ngầm cháu có xem cũng chẳng hiểu, xuống đó làm gì?”



“Cháu cũng muốn xuống, cháu phải biết những chiến sĩ này hy sinh thế nào, nếu không thì có ngủ cũng không ngon giấc được.” Tôi phản bác lại.



Chú Lê thấy tôi kiên trì muốn đi với doanh trưởng Bạch, chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý, nhưng chú vẫn bảo Đinh Nhất đi cùng mới an tâm được.



Tôi và Đinh Nhất nhanh chóng ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ, từ từ đến gần tàu ngầm. Vì tàu ngầm đóng từ bên trong, nên doanh trưởng Bạch cho nhân viên kỹ thuật đến mở cửa khoang tàu từ ngoài ra.



Khoang thuyền vừa mở, một cảm giác khó chịu đã xộc ra. Tôi đứng sau lưng doanh trưởng Bạch, định xuống theo anh ta.



Nói thật, tôi rất không thích không gian nhỏ hẹp, tuy không đến mức mắc chứng sợ bị giam cầm, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy lo lắng và bất an.



Ký ức của những chiến sĩ ở trong ùa về như lũ, tôi chỉ có thể cố hết sức che đậy lại. Nhưng cảm giác này như thể có rất nhiều chiếc tivi đang đồng thời phát kênh, ầm ĩ không chịu được.



Chúng tôi vừa vào chưa được bao lâu đã gặp thi thể đầu tiên. Đó là một chiến sĩ, cậu ấy ngã sấp ngay đường ra vào, trên người chẳng hề có bất kì vết thương ngoài da nào. Thậm chí vẻ mặt còn rất an ổn, rõ ràng trước khi chết không phải chịu đau đớn gì.



Doanh trưởng Bạch ngồi xuống nhìn một lúc lâu, nhưng vẫn không thể nhận ra chiến sĩ này hy sinh thế nào. Biết anh ta buồn bã, nhưng phía sau vẫn còn người chết nữa, tôi đành vỗ vai anh ta rồi nói: “Đi thôi, bên trong vẫn còn...”