Người Tìm Xác

Chương 1292 :

Ngày đăng: 05:51 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lập tức tập trung tinh thần vội hỏi anh ta nhớ được cái gì? Những Đinh Nhất lại lắc đầu: “Chỉ là mấy đoạn ngắn chợt lóe lên, không có bất kỳ ý nghĩa nào...” Tôi thấy ánh mắt của anh ta thoáng hiện vẻ cô đơn, bèn an ủi: “Không sao, có thể nhớ được những cái này thì sẽ còn nhớ tới cái khác... Đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Đinh Nhất lại nói kiểu không quan tâm: “Thật ra trí nhớ trước kia đối với tôi cũng không quá quan trọng, không nhớ ra cũng chẳng cần gấp. Tôi chỉ rất ghét nó thỉnh thoảng lại trêu chọc tôi, gây nên hứng thú của tôi2xong lại biến mất...”

Tôi hiểu cảm giác của Đinh Nhất, ban đầu những trí nhớ lúc trước không còn nữa, dù sau cũng chẳng liên quan gì với cuộc sống hiện giờ! Nhưng những ký ức này cứ lóe lên một chút vào đúng lúc anh ta mất đi hứng thú, sau khi gợi lên lòng tò mò thì lại biến mất, thử hỏi làm sao không tức giận? Đừng nói là Đinh Nhất, đến tôi là người ngoài còn tò mò những ký ức lúc trước anh ta bị mất đi là gì? Và còn một hồn phách anh ta mất đi thì đang ở trong tay ai?

Sáng ngày thứ hai, tôi vừa rời giường thì Chiêu Tài xông thẳng7đến phòng bệnh... Vì để chính mình trông “sắc mặt hồng hào”, tôi cố tình đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, còn không quên dùng sức chà mạnh mặt mình, để làn da hơi đỏ lên một chút.

Tôi ra khỏi phòng vệ sinh đúng lúc Chiêu Tài cẩm theo một hộp giữ nhiệt đi vào, tôi nhìn là biết đây là món cháo táo tàu mà chị ấy chuẩn bị cho tôi, bởi vì trong suy nghĩ của chị ấy, cái loại thức ăn dành cho bà đẻ này mới là thứ tốt nhất cho người bệnh. Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Sao chị đến sớm thể...”

Chiêu Tài nhìn tôi từ đầu đến chân, sau đó mới1nghi hoặc hỏi: “Chị nghe lão Triệu nói em bị thương nhẹ ở khu thắng cảnh núi Thanh Long mà? Không phải người ta đến đó là để nghỉ ngơi du lịch à, sao em đến đó lại bị thương nằm viện chứ? Bị thương ở đâu? Để chị xem nào...”

Tôi ngượng ngùng vén quần áo lộ ra vết thương trên bụng: “Không có gì đâu, chỉ bị một cái lỗ nhỏ, khâu mất mấy mũi.”

Thấy tôi nói nhẹ nhàng, Chiêu Tài cũng thở phào, nhưng chị ấy vẫn kiểm tra rất cẩn thận vết thương trên bụng tôi. Cũng may Chiêu Tài không phải bác sĩ nên không thể nhìn ra vết thương này tuy nhỏ nhưng là bị dao7đâm, cuối cùng chị ấy vẫn không quên trêu chọc vài câu: “Còn may là vết thương không lớn, nếu không để hở bụng sẽ khó tìm được vợ đó...”

Nghe thấy Chiêu Tài nhắc đến chữ vợ mà trong lòng tôi hơi có cảm giác khó chịu, cũng may trước đó không giới thiệu Ngô An Ni với vợ chồng Chiêu Tài, nếu không bây giờ khó mà giải quyết. Lúc này lão Triệu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chiêu Tài, anh ấy hơi nhíu mày, nói: “Sao em mặc mỏng thế, bây giờ nhiệt độ của buổi đêm và sáng sớm đều rất thấp, em là vợ bác sĩ, sao lại không để ý vậy nhỉ?” Chiêu Tài vậy0mà cũng thay đổi thái độ bướng bỉnh thường ngày, chị ấy tỏ ra xin lỗi: “Do em đi gấp quá. Lần sau nhất định sẽ để ý...”. Đúng là rải thức ăn cho chó, đánh mặt tôi bôm bốp! Cho dù bọn họ không biết sở dĩ tôi bị như vậy hoàn toàn là vì “Đau đớn vì tình” thì cũng thôi đi, nhưng tại trước mặt một gã FA như tôi mà tình cảm như thế chẳng lẽ không thấy xấu hổ à?

“Dừng được rồi đấy, chỗ này còn một bệnh nhân chờ ăn cơm đó!” Tôi phàn nàn.

Chiều Tài nghe thể bên đưa tay vặn lỗ tai tôi: “Em còn không biết xấu hổ nói mình là bệnh nhân, em nói xem sao ngày nào em cũng vào bệnh viện vậy? Chị phải mua bảo hiểm nhân thân mới được!” “Ái, chị vặn nhẹ thôi! Lớn thế này rồi mà còn vặn lỗ tai! Muốn vặn thì vặn lão Triệu nhà chị ấy!” Tôi trốn khỏi bàn tay của Chiêu Tài xong vội vàng đứng cách ra thật xa.

Kết quả Chiêu Tài hết chuyện để nói, lại nhắc lại với tôi: “Lớn thế nào thì chị cũng vẫn là chị em, nếu em có vợ, chị sẽ nhường quyền véo lỗ tai ra ngay...” Tôi bất đắc dĩ nhìn Chiêu Tài, trong lòng nghỉ cuối cùng thì chị đến thăm bệnh, hay đến xát muối vào lòng em vậy? Lúc này Đinh Nhất cũng mua bữa sáng về, thấy là bánh bao hấp, tội lập tức thấy thèm ăn, tôi nói: “Cháo gạo kèm bánh bao hấp, đúng là trời sinh một đôi!”

Ăn bữa sáng xong, Chiêu Tài bị lão Triệu dùng lý do trong bệnh viện quá nhiều vi khuẩn mà đuổi về nhà, nhưng thật ra tôi biết lão Triệu muốn nói kết quả kiểm tra của tôi sau khi nhập viện.

Những cái khác đều bình thường, ngoài việc thiếu máu thì không có vấn đề gì lớn, nhưng chỉ có phim chụp trái tim có vấn đề. Thật ra tôi đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này, biết không cách nào thoát được cửa ải này, nhưng có một điều khiến người ta không thể ngờ được là, phim chụp trái tim tôi khác với tấm phim chụp ở bệnh viện trước đó.

Tấm phim chụp trước đó biểu hiện, có một vật thể không xác định dài khoảng ba centimét ở phía trên tâm thất phải của tôi. Nhưng tấm phim trong tay lão Triệu của lần kiểm tra này lại biểu hiện, vị trí có sự khác biệt, lần này nó chạy đến khu vực tâm thất trái.

Tôi cầm kết quả lão Triệu đưa mà sững sờ, bác sĩ ở bệnh viện trước đó nghi ngờ có mạch máu biến dạng, nhưng giờ xem ra không phải, chưa có mạch máu của người nào lại chạy tán loạn khắp nơi bao giờ.

Lão Triệu cũng cảm thấy khó hiểu: “Có khi nào là bệnh viện trước đó đưa nhầm kết quả không?”