Người Tìm Xác
Chương 1355 : Nhiệm vụ kết thúc
Ngày đăng: 05:52 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó hắn mở một cửa phòng trên hành lang, để tối và cậu bé đi vào trong. Tối quan sát xung quanh, căn phòng này khoảng sáu, bảy mét vuông, trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, ga giường bẩn đến nỗi đã không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó nữa.
Gã trẻ tuổi để tôi vào rồi xoay người đóng cửa đi luôn, có lẽ ngay cả gã cũng cảm thấy nơi này thực sự quá nhỏ, có thêm một người nữa là quá chật chội. Bây giờ tôi mới quan sát căn phòng kĩ hơn, muốn nhìn xem có camera giám sát hay gì không, nhưng căn phòng này ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ được thứ gì cả.
Tối dịu dàng nói với cậu bé: “Cháu đừng sợ, chứ không phải người xấu, cháu có đói không?2Có thích ăn những thứ này không?”
Cậu bé nghe xong vẫn còn do dự một lúc, mới dám mở túi “thịt hổ” ra, bắt đầu ăn từng chút một. Có lẽ trong phòng này không khí lưu thông không tốt, nên trong phòng có mùi khó chịu, lại thêm loại “thịt hổ” rẻ tiền này nữa, khiến tôi buồn nôn.
Nhưng cậu bé dường như rất thích ăn, có lẽ những đồ ăn vặt này trong mắt tôi là đồ chất lượng kém, nhưng đối với cậu bé lại là món ăn ngon... thế là tôi thừa dịp cậu bé đang ăn, không đề phòng nữa nhẹ nhàng hỏi: “Cháu tên là gì?”
Cậu bé nghĩ nghĩ rồi nói: “Cường Cường...”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Đây là tên từ bé của cháu sao?” Cậu bé do dự một chút, sau đó thì thầm: “Không phải, cháu8trước kia tên là Phùng Tiểu Long, sau này bọn họ không cho cháu dùng tên này nữa.” Tôi cười nói với cậu bé: “Phùng Tiểu Long? Vậy sau này chú gọi cháu là Tiểu Long nhé?”
Không ngờ cậu bé kiên quyết lắc đầu: “Không được, nếu để bọn chúng biết cháu nói tên thật cho chú biết, chúng sẽ đánh chết cháu.” Tôi nghe xong liền im lặng, vì tôi cũng không biết nên an ủi đứa trẻ chưa đến mười tuổi này thế nào, lại càng không biết làm thế nào mới có được sự tin tưởng của nó. Tối nhẹ giọng hỏi nó: “Chú có thể xem vết thương trên người cháu không?”
Tiểu Long vội vàng nói: “Đừng cởi quần áo cháu...” Tôi vội trấn an nó: “Không cởi, không cởi, cháu kéo tay áo lên để chú xem vết6thương trên người cháu được không?”
Có lẽ tôi nói chuyện quá nhẹ nhàng, khiến Tiểu Long bớt để phòng hơn, tóm lại nó để tôi xem tay chân của nó, trên đó chi chít những vết thương, mới chồng lên cũ, khiến tôi không đành lòng xem tiếp. Tôi chỉ mấy vết thương mới và hỏi: “Đau không?” Không ngờ Tiểu Long lại lắc đầu: “Bây giờ không đau, lúc nãy bị đánh mới đau ạ.”
Những bạn khác ở đây cũng bị đánh à?” Tôi hỏi thận trọng. Tiểu Long nghĩ một chút rồi nói: “Các chị lớn tuổi hơn sẽ ít bị đánh hơn...” “Vì sao?”
“Vì các chị ấy nghe lời hiểu chuyện hơn.” Tôi đương nhiên biết cái “Nghe lời hiểu chuyện” Tiểu Long nói đến là ý gì, nên cũng không đành lòng hỏi tiếp, lúc này tôi thấy Tiểu3Long đã ăn xong gói thịt hổ, định mở thêm một túi khác. Không ngờ nó lại dè dặt hỏi tôi: “Cái này cháu có thể cất đi ăn sau không?” Tôi gật đầu: “Đương nhiên, có điều bây giờ cháu đã ăn no chưa?” Nó vui vẻ cười nói: “Ăn no rồi, ăn ngon thật...” Tôi càng thấy đau lòng, bể nó đặt lên giường nói: “Cháu ngủ đi, lần sau chú lại đến thăm cháu.” Lúc tôi từ trong phòng đi ra, gã trẻ tuổi kia lập tức mặt tươi cười chào đón: “Thế nào? Có hài lòng không?”
Tôi cố hết sức kìm nén sự phẫn nộ đang dâng lên, giữ giọng nói bình thường nói với gã: “Sau này đừng đánh nó đến mức này, khiến người ta nhìn không thấy hứng thú.”
Gã trẻ tuổi nhún vai nói: “Cái này5cũng không phải mình chúng tôi đánh, anh biết đấy, có nhiều khách ra tay rất nặng.” Tôi nghe xong cũng không nói gì nữa, rút trong túi ra năm mươi nghìn đồng đưa cho hắn: “Tôi thấy cả người nó đều có vết thương, mấy ngày tới để nó tĩnh dưỡng cho tốt, tôi cũng không muốn vừa đưa tiền cho anh thì nhận lại là cái xác.”
Hắn nghe xong vỗ ngực cam đoan: “Anh yên tâm, ở đây chúng tôi có bác sĩ chuyên nghiệp, chỉ cần không phải thương tích quá nặng sẽ không có vấn đề gì! Lần sau đến nhớ đem thêm hai mươi nghìn nữa...” Tôi hờ hững nói: “Được, yên tâm đi, anh cứ chăm sóc người cho tốt là được, tôi cũng không muốn chơi một lần rồi thôi.” “Yên tâm, yên tâm, tuyệt đối sẽ không thế!”
Sau đó hắn tự mình đưa tôi ra ngoài, khi đi qua khu vực máy tính ở tầng hai, tôi thấy mấy người đang làm việc trên trang web tiếng Anh kia tuổi cũng không lớn, có lẽ cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học.
Không hiểu những người này nghĩ gì, vì sao không tìm một công việc đàng hoàng? Ở đây làm những chuyện thất đức thế này, sớm muộn gì cũng có ngày bị bắt...
Sau khi ra khỏi khu nhà tổ hợp viện, tôi định sẽ quay lại theo đường cũ, nhưng tên kia lại nhất quyết dẫn tôi đi một con đường khác.
Trên đường tôi có hỏi hắn có phải là Lion King không? Hắn chỉ cười và nói: “Tôi? Không phải, Lion King là ông chủ lớn của nơi này, khách ở đây đều do ông ta dẫn đến, đừng nói là anh, ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn thấy ông ta!”
Khi đi ra khỏi ngõ, cuối cùng tôi mới có thể hít thở bình thường trở lại, mặc dù tôi biết gã trẻ tuổi kia vẫn đang nhìn theo phía sau tôi...
Tín hiệu khi nãy bị gián đoạn đã được khôi phục, tiếng Bạch Kiện lại vang lên, anh ta bảo tôi lập tức lên một chiếc xe cảnh sát được ngụy trang thành xe taxi, chỉ cần tôi lên xe, nhiệm vụ này sẽ kết thúc hoàn toàn...