Người Tìm Xác

Chương 1425 : Số mạng nhấp nhô

Ngày đăng: 05:53 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

lòng không làm nổi chuyện lập tức gọi nhóm Chú Lê tới

Thấy cô bé sợ đến vậy, tôi đành phải khẽ thở dài, rồi từ từ đi đến trước mặt cô bé và khom người xuống hỏi: “Em là ai? Vì sao vừa rồi không đi theo bọn họ?”

Sau khi cô bé nghe tôi hỏi, đầu tiên là lúng ta lúng túng nhìn tôi rồi lại sợ hãi củi đầu, cuộn chặt cả người thành một vòng tròn

Tôi vội nhẹ giọng nói với cô bé: “Em đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương, em..

có thể nghe hiểu lời tôi nói không?” Có lẽ do giọng của tôi rất nhẹ nhàng nên khiến cô bé cảm thấy yên tâm, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn về phía2tôi

Tôi thấy dường như cô bé có thể nghe hiểu tôi đang nói gì, nhưng lại không trả lời tôi

“Em có thể nghe hiểu lời tôi nói không? Có thể hiểu thì gật đầu đi?” Tôi cố gắng nói bằng giọng điệu hòa nhã

Cô bé hơi ngẩng đầu nhìn lên tối, sau đó thật cẩn thận gật đầu

Thấy vậy, trong lòng tôi vui vẻ, nghĩ thầm có thể trao đổi thì dễ rồi

Vì vậy tôi vội kéo một cái ghế dựa trong phòng qua định ngồi xuống..

Cũng không biết có phải vì biên độ của động tác này hơi lớn không, dọa cô bé lại vùi đầu vào đầu gối lần nữa

Tôi lập tức hết chỗ nói, lá gan của đứa trẻ này sao nhỏ quá vậy?! Cuối cùng không còn cách nào,9tôi đành phải ngồi dưới nền giống như cô bé

May mà phòng đều trải thảm, bởi vậy cũng không xem như quá lạnh

Khi nhìn thẳng vào tầm mắt của cô bé, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng là cô bé không căng thẳng như vừa rồi nữa

Vì vậy tôi tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Em tên là gì?” Cô bé mấp máy môi, dường như muốn nói tên của mình cho tôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra gì cả

Tôi lập tức nhận ra đứa trẻ này có thể là một người câm, nhưng trông dáng vẻ cô bé há miệng muốn nói gì đó, chắc không phải là bẩm sinh.

Tôi thử hỏi: “Em..

không thể nói chuyện à?” Ánh mắt của cô bé tối sầm lại, sau đó khe khẽ6gật đầu, không nhìn thẳng vào tôi nữa

Xem ra trong lòng cô bé chắc là vô cùng để ý việc này

Vì vậy tôi bèn đổi một đề tài khác: “Vậy em biết viết chữ không?”

Lần này cô bé phản ứng lại rất nhanh, lắc đầu tỏ vẻ mình không biết

Tôi thấy vậy nào biết phải làm sao? Cô bé vừa không thể nói vừa không biết chữ, tôi phải trao đổi với cô bé như thế nào đây? Chẳng lẽ chỉ có tôi hỏi, cổ bẻ trả lời bằng cách gật đầu với lắc đầu hay sao? Cô bé thấy mặt tôi có biểu cảm hoang mang thì giơ tay chỉ lên bức màn màu đỏ phía trước cửa sổ

Ban đầu tôi vẫn không hiểu ý của cô bé lắm, nhưng sau tôi0lại đột nhiên hiểu ra, cô bé muốn nói tên mình là “Tiểu Hồng”!

“Em tên Tiểu Hồng?” Tôi vui vẻ hỏi

Cô bé gật đầu, rồi cười hơi e ấp..

Con bé này rất đẹp, dù tuổi không lớn nhưng nếu có thể trưởng thành, nhất định sẽ là một người đẹp..

Chỉ tiếc tuổi còn nhỏ đã chết sớm, thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng thay.

Cũng không biết lúc còn sống đã trải qua những gì mà khiến một cô bé đang tuổi hoa tuổi ngọc trở thành người câm?! Chỉ tiếc hiện giờ miệng không thể nói, tay không thể viết, cho nên căn bản tôi không có cách nào biết lúc còn sống rốt cuộc cô bé đã xảy ra chuyện gì

Để khiến cô bé không căng thẳng vậy7nữa, tôi đành phải tiếp tục nhẹ giọng nói với cô bé: “Em đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương, nhưng vừa rồi sao em không cùng đi với bọn họ?” Tiểu Hổng nghe tôi hỏi như vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, liên tục lắc đầu..

Tôi thấy cô bé sợ hãi như thế nên truy hỏi là do sợ hai tên âm sai kia ư? Nhưng cô bé vẫn không ngừng lắc đầu

Tôi nhẹ giọng hỏi cô bé: “Vậy là em sợ những..

người phụ nữ đó?”.

Lần này cơ thể Tiểu Hồng khựng lại rõ ràng, sau đó khe khẽ gật đầu với tôi

Lòng tôi trầm xuống, cô bé lại sợ những người phụ nữ khác cũng là âm hồn giống mình? Tại sao? Chẳng lẽ có liên quan đến việc cô bé bị biến thành người cậm ư?

Tôi dịu dàng hỏi: “Tại sao lại sợ bọn họ?”

Biểu cảm của Tiểu Hồng cứng đờ, sau đó chậm rãi vén ống tay áo lên cho tôi xem, tôi chợt cảm thấy trái tim thắt chặt, chỉ thấy trên cánh tay mảnh khảnh của cô bé bị bao phủ bởi những vết bầm màu xanh đen..

Có to có nhỏ, có mới có cũ, quả thực không có phần da nào nguyên vẹn.

Tôi trầm giọng hỏi: “Đây là do bọn họ làm?”

Tiểu Hồng gật đầu, nhìn tôi với vẻ đáng thương vô cùng..

Tiếc rằng tôi chỉ biết đọc ký ức của tàn hồn trên thi thể, không biết đọc ký ức của âm hồn, cho nên cũng không biết lúc còn sống cô bé đã trải qua những gì

Nhưng nhìn vết thương cả người thế này và cổ họng không nói được thành tiếng kia thì biết nhất định cũng là một trải nghiệm cực kì đau khổ

Buổi tối hôm đó, tôi và Tiểu Hổng nói chuyện một đêm, dù luôn là tôi hỏi và cô bé gật đầu hoặc là lắc đầu, nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi được ít nhiều về thân thể của cô bé

Cha ruột chết năm Tiểu Hồng sáu tuổi, mẹ dắt theo cô bé đi bước nữa với một đồ tể

Nhưng cha dượng thấy cô bé nhỏ bé gầy gò, không thể làm việc nên lựa mẹ Tiểu Hồng là muốn đưa Tiểu Hồng cho người khác làm con dâu nuôi từ bé.

Mẹ Tiểu Hồng chưa từng đọc sách, lại là người đi bước nữa nên cũng chỉ biết nói sao nghe vậy..

Chẳng hề ngờ cha dượng của Tiểu Hổng lại bản cô bé vào nhà thổ!! Cô bé con còn nhỏ như vậy bị bán đến loại địa phương đó mà có thể tốt được sao? Chắc chắn là cả ngày không chỉ bị khinh bỉ, bị đánh mà có khi là được ăn no cũng đã tốt lắm rồi.

Nhưng theo Tiểu Hồng từng ngày lớn lên, những chuyện phiền toái phía sau bắt đầu trở nên càng ngày càng nhiều..

Tôi đoán chắc hẳn là một ít gái bán hoa lớn tuổi thầy cô bé trổ mã càng ngày càng đẹp, cho nên sinh lòng ghen ghét, thường xuyên mượn cơ hội đánh chửi

Càng không biết là kẻ nào lòng dạ rắn rết, thế mà lại hại Tiểu Hổng bị cấm!!

Trước đây, lần đầu bước vào rừng tùng, vì tàn hồn của số phụ nữ bên trong quá nhiều cho nên tôi chỉ cảm nhận sơ sơ, cũng không cẩn thận cảm nhận ký ức của từng người trong số họ, cũng không biết là kẻ nào trong đó nhẫn tâm như thế..

Chẳng qua điều này cũng không quan trọng, tôi tin người bụng dạ độc ác dù không bị trừng phạt trên nhân gian thì xuống Âm Ti cũng có ngày bị tính sổ thôi

Tội lỗi đời này gây ra, kiếp sau chắc chắn sẽ phải trả lại

Lúc trời tờ mờ sáng, Tiểu Hồng mới dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất trước mắt tôi

Đúng lúc này, Đinh Nhất gõ cửa phòng

Vì vậy tôi nhanh chóng bò dậy khỏi nền nhà ra mở cửa, rồi xoa cái eo già dã hơi cứng đờ và nói với anh ta: “Anh không biết đến qua đã xảy ra chuyện gì đâu...”

Anh ta nghe xong, đầu tiên là ngờ vực nhìn tôi chằm chằm cả buổi, sau đó mới thong thả nói: “Ngày hôm qua tôi đã cảm thấy cậu không đúng chỗ nào rồi, nhưng trong nhất thời cũng không nói ra được cậu có vấn đề chỗ nào

Hôm nay vừa nhìn sắc mặt cậu là biết làm sao ngay! Nhãi con, không phải cậu giầu riêng một con ma nữ đấy chứ?!”