Người Tìm Xác
Chương 1485 : Người thân gặp nhau
Ngày đăng: 05:53 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng vẫn là anh ấy nở nụ cười trước và nói: “Không ngờ còn có thể tới Thụy Sĩ du lịch một chuyến...”
Tôi nhìn ra, lão Triệu gầy đi nhiều, trên mặt đều là râu ria xanh rờn..
Tuy nói tạm thời đám người Mao Khả Ngọc không thể làm gì anh ấy, nhưng trong khoảng thời gian này áp lực của anh ấy nhất định không nhỏ hơn tôi.
Trên thực tế, hai chúng tôi đối diện không nói gì, không phải vì giữa chúng tôi thật sự không có gì để nói, mà là trong hoàn cảnh hiện giờ nên nói cái gì đây? Lời muốn nói tất nhiên không thể cho đám Mao Khả Ngọc nghe được, còn thứ có thể cho bọn họ nghe được..
đúng thật là không có gì để nói.
Lúc này tôi phát hiện đội2ngũ đi theo A Linh tới có khác biệt rõ ràng với đội của Mao Khả Ngọc
Những đội viên cô ta mang tới đa số đều mặt mũi mệt mỏi, bước đi khó khăn, dường như đều có sức chiến đấu chẳng khác tôi là mấy.
Tối rốt cuộc đã hiểu lúc trước tại sao Mao Khả Ngọc lại nói là muốn chiều theo bước đi của tôi
Mẹ kiếp, hẳn nào có chiều theo tối? Rõ là hắn đang đợi A Linh dẫn đội ngũ này tới
Nếu tôi không đoán sai, phần lớn những người này đều có thân phận giống như lão Triệu, bọn họ ắt hẳn đều là nhân viên nghiên cứu của tập đoàn
Tôi nói sao tình trạng của những người này cứ như vừa đi hai vạn năm ngàn dặm thể, hoá ra trong số họ còn9có cả con gà yếu hơn cả tôi cơ!
Xem ra lần này tập đoàn Thái Long đã bỏ vốn gốc, chắc đã đưa lên dây tất cả phần lớn nhân viên nghiên cứu phát minh của tập đoàn rồi
Chẳng lẽ bọn họ nắm chắc việc tìm được cơ sở thí nghiệm bí mật kia như vậy? Hay là nói bọn họ học được bài học từ những lần trước, kiên quyết muốn tránh xảy ra trường hợp lại bị mất số liệu lần nữa!?
Thật ra bây giờ nhớ lại, vài lần trước, bọn họ phải đi toàn mấy người thô kệch, mặc dù phá phách cướp bóc không thành vấn đề, nhưng lại không có một ai thật sự biết lúc ấy “thứ” bọn họ lấy được rốt cuộc có phải “thứ” mà tập đoàn vẫn luôn muốn có hay6không..
Cho nên đến cuối cùng thường thua trong tình trạng không biết gì.
Lần này hay rồi, bọn họ đưa tới một đống phần tử trí thức nhận tài như vậy, xem ra tập đoàn Thái Long quyết tâm mạnh mẽ nhất định phải lấy được đây! Lần hành động này, nhân tố không xác định duy nhất chắc hẳn là tối và Đinh Nhất, cho nên lão Triệu chính là át chủ bài bọn họ dùng để kiềm chế chúng tôi.
Thấy tôi và lão Triệu đối mặt mà không nói gì, Mao Khả Ngọc nói với vẻ mặt khôi hài: “Sao thế? Người thân gặp mặt cũng không hàn huyên vài câu sao?”
Tối quay đầu khẽ cười với hắn: “Nếu là người thân thì đầu cần giả tạo như vậy, có lời gì tất nhiên chờ bọn tao về nhà0sẽ nói, điều này không cẩn mày nhọc lòng đâu nhỉ?”
Mao Khả Ngọc tự tìm mất hứng nên cũng không thèm để ý đến chúng tôi nữa mà xoay người đi tìm A Linh phân công một vài việc
Tôi thấy Mao Khả Ngọc đi xa, bèn khẽ hỏi lão Triệu: “Anh không sao chứ?” Lão Triệu cười khổ lắc đầu: “Không sao, anh không ngờ bài luận văn kia có thể gây tai họa lớn như vậy
Sớm biết thể anh đã không đăng lên..
Hiện giờ còn liên lụy cậu cũng bị bọn họ mang ra nước ngoài cùng.” Tôi thấy lão Triệu áy náy như thế thì vội nói: “Nếu nói như vậy thì còn phải trách em cứ nhất quyết đưa cho anh phương pháp phối chợ thuốc Hồng Hoàn của ông già họ Đoàn kia, nếu không cũng7không có nhiều chuyện thể này.” Đinh Nhất thấy hai chúng tôi tranh nhau nhận trách nhiệm về mình thì khẽ nói: “Bây giờ nói những điều đó có ích lợi gì, vẫn nên nghĩ xem lát nữa chúng ta trốn đi như thế nào kìa!” Tôi nghe cũng phải, nếu bây giờ ba chúng tôi đã gặp nhau, như vậy chuyện kể tiếp chính là phải suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi đám người Mao Khả Ngọc này
Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu Mao Khả Ngọc dám để cho lão Triệu theo tới, tất nhiên sẽ không sợ chúng tôi cùng nhau chạy trốn...
Hiện giờ trên người chúng tôi chỉ đủ đồ ăn thức uống cho một ngày là nhiều nhất
Nếu chúng tôi rời khỏi đội ngũ của Mao Khả Ngọc, chưa kể rất có khả năng lạc đường, không khéo còn bị chết đói giữa núi tuyết mênh mông này..
Xem ra cái tên Mao Khả Ngọc kia đã sớm tính toán đến bước này rồi!!
Mao Khả Ngọc không phải Hàn Cẩn, dĩ nhiên sẽ không nương tay với chúng tôi, xem ra hiện giờ cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước đó
Đồng thời tôi cũng hy vọng chú họ có thể mau chóng gặp được nhóm Bạch Kiện, đuổi theo chúng tôi trong lúc đội ngũ này vẫn chưa vượt qua biên giới nước Ý mới được
Điều khiến tôi cảm thấy kinh ngạc chính là, những tay chân mà Mao Khả Ngọc dẫn theo đều trải túi ngủ ra ngủ thẳng ở bên ngoài nên tuyết, còn mấy người chúng tôi và những nhân viên nghiên cứu phát minh mà A Linh dẫn đến đều ngủ ở bên trong lều trại
Lúc ấy tôi còn cực kì ngạc nhiên nói: “Những người này trâu bò quá đi mất! Trời lạnh như vậy mà ngủ ở bên ngoài? Cho dù có túi ngủ cũng lạnh lắm đấy?!”
Lúc này lão Triệu cau mày nói với tôi: “Em không cảm thấy những người này có vấn đề sao?”
“Nghĩa là sao? Những người này có vấn đề gì? Em thấy bọn họ chẳng phải chỉ có vóc dáng to khỏe hơn người bình thường một chút thôi ư?” Tôi nghi ngờ nói.
Lão Triệu khẽ nói với chúng tôi: “Lúc trước anh mới bị bọn họ bắt đi đã phát hiện những người này không phải người bình thường, tất cả bọn họ ắt hẳn đều không có dây thần kinh đau đớn, nhưng anh không biết đây là do bẩm sinh hay là có được thông qua phẫu thuật.” Tôi thầm giật mình, một người nếu không biết đau..
là một chuyện đáng sợ đến mức nào đây? Thật sự không biết tại sao tập đoàn Thái Long muốn chế tạo ra những người như vậy? Tôi cảm thấy cho dù ở bất kỳ lúc nào, con người chính là con người
Chỉ cần là con người thì phải trải qua sinh lão bệnh tử, càng phải biết rằng cái gì là sợ hãi..
Nếu trên đời thật sự có một chủng tộc được gọi là hoàn hảo, vậy thì kẻ đó cũng cách loài người càng lúc càng xa.
Sáng sớm hôm sau, cả người tôi cứng đờ tỉnh lại trong túi ngủ, đi ra khỏi lều trại thì thấy lão Triệu và Đinh Nhất đang ngồi bên đống lửa ăn sáng
Vì thế tôi đi qua và nói: “Sao hai người tình mà không gọi em thế?”
Lão Triệu cười đáp: “Anh thấy cậu đang ngủ say nên muốn cho cậu ngủ thêm một lát, hôm nay chỉ sợ còn phải đi bộ lên cao cả một ngày...” Tôi nghe vậy thì đầu tiên vươn vai duỗi eo, sau đó đặt mông ngồi ở giữa bọn họ, tiếp theo hơ hai tay gần đống lửa, muốn cho cơ thể cứng đờ của mình trở nên ấm hơn một ít
“Nếu phải đi cả một ngày thì cứ đi thôi, dù sao những phần tử trí thức kia còn có thể đi được thì em vẫn có thể đi được, sợ gì hả?” Tôi nói với vẻ mặt không sao cả.