Người Tìm Xác

Chương 1492 : Sơ hở trong trận

Ngày đăng: 05:53 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Triệu vội lên tiếng giảng hòa: “Đừng nói vội, Tiến Bảo vừa tỉnh, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, để cậu ấy ăn cho lại sức đã.” Tôi biết lão Triệu cố ý nói sang chuyện khác, nên cũng không hỏi tiếp, xụi người nằm lại vào túi ngủ..

Nhưng đầu tôi vẫn choáng váng, cảm giác như mình vừa mới hổi hồn vậy

Mặc dù tôi rất cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhưng tôi chỉ nhớ được đến hình ảnh tôi bị vong hồn nhập thể, còn sau đó thì không nhớ gì cả

Sau khi ăn sáng xong, Mao Khả Ngọc đi vào lểu của chúng tôi, lúc đầu tôi nghĩ hắn đến nói về chuyện đi tìm xác của mấy người kia, nhưng khi nhìn thấy mặt hắn,2tôi nhịn cười, nói: “Mao đại sư, mặt mày làm sao thế? Không phải không cẩn thận bị ngã chứ?” Trên mặt Mao Khả Ngọc không biết bị ai đánh mà tím bầm một mảng..

tôi rất tò mò, không biết trong khu trại này ai có thể đánh hắn thành như thế?

Thấy tôi hỏi vậy, nét mặt Mao Khả Ngọc rất kỳ lạ, A Linh đứng sau hắn định nói gì đó những bị hắn ngăn lại

Hắn sầm mặt nói: “Cảm ơn mày quan tâm, đúng là tao không cẩn thận bị ngã..

Bây giờ mày thấy thế nào? Có đứng dậy đi lại được không?”

Tôi thử vặn bả vai rồi nói: “Không sao, so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều rồi! Tao nói cho mày biết, trận chiêu ấm của mày hôm9qua có một sơ hở lớn, mày có biết không?

Không ngờ Mao Khả Ngọc không phản bác mà lại gật đầu: “Đúng vậy, tao đã không cân nhắc đến việc nơi này có nhiều vong hồn như thế, đây đúng là sai lầm của tao

Trước mắt mày cứ nghỉ ngơi đi đã, chiều nay chúng ta sẽ tiếp tục tìm lên phía trước.” Tôi vội hỏi lại: “Vậy có tìm xác của mấy người kia nữa không?” Mao Khả Ngọc nặng nề nói: “Cái đó không vội, sau khi kết thúc nhiệm vụ rồi tỉnh tiếp.” Hắn nói xong quay người rời đi

Tôi mơ hồ không hiểu nên hỏi Định Nhất: “Thằng cha này bị làm sao thế? Sao đột nhiên đổi tính vậy? Còn nữa, mặt của hắn là ai đánh thế?”

Sắc6mặt Đinh Nhất lúc này cũng không tốt, anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mới nói: “Bị cậu đánh.” “Tôi?”

Sau đó Đinh Nhất kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho tôi nghe, nghe xong tôi im lặng rất lâu, trong nhất thời cũng không biết nên chấp nhận chuyện này như thế nào...

Chuyện là, đêm hôm qua, sau khi bọn Đinh Nhất cắm cờ liền cảm thấy chuyện xảy ra có vẻ không đúng..

Vì sau khi cắm cờ xong, bọn họ đều cảm nhận được có rất nhiều âm hồn xuất hiện, nhưng lại không bị cờ chiều âm bọn họ cắm xuống hấp dẫn, mà tất cả âm hồn đều bay về hướng tôi đứng

Nên ba người họ đều chạy đến chỗ tôi, nhưng khi họ chạy0đến nơi đã thấy tôi quỳ một chân trên đất, tay nắm chặt cờ chiêu âm trên mặt đất, đầu cúi thấp xuống, thân thể không nhúc nhích

Đinh Nhất lập tức nhận ra tôi đã mất ý thức, định qua kéo tôi nhưng bị Mao Khả Ngọc ngăn lại, hắn nói: “Đừng qua vội, những âm hồn kia bây giờ vẫn đang trong cơ thể cậu ta, muốn cứu cậu ta nhất định phải dẫn những âm hồn kia ra trước đã.”

Mao Khả Ngọc để A Linh rung chuông đồng, muốn triệu hoán những âm hồn bị hút vào người tôi ra ngoài

Nhưng không ngờ, đúng lúc này tôi đột nhiên lại cử động, sau đó tôi từ từ đứng lên, bóp nát cờ chiều âm trong tay.

Lúc đó trong tay tôi không7còn cờ chiều âm nữa, nhưng vẫn có vô số vong hồn từ bốn phương tám hướng bay về phía tôi, cuối cùng tất cả đều bị tối hút hết vào trong cơ thể

Đinh Nhất thấy tình huống như vậy, biết ngay là có chuyện gì..

nhưng Mao Khả Ngọc lại không biết, hắn giật mình nhìn tôi, không biết vấn đề thực sự là gì.

Đinh Nhật biết tôi không thể tiếp tục hút linh hồn nữa, nếu không có lẽ tôi sẽ không tỉnh lại được, thế nên anh ta cố ý kích Mao Khả Ngọc: “Mao đại sự, mày cứ đứng nhìn thôi sao? Còn tiếp tục như thế thì cậu ấy không thể giúp mày tìm được căn cứ thí nghiệm kia đâu!”

Mao Khả Ngọc là một người có mục đích rõ ràng, hắn nghe xong lập tức lấy ra một lá bùa, nhanh chóng ném vào người tôi

Lá bùa này của hắn cũng có chút tác dụng, sau khi chạm vài thân thể tôi lập tức có tia lửa bắn ra xung quanh..

Cũng chính lá bùa này của hắn thu hút sự chú ý của tôi, khi tôi mờ mịt quay đầy nhin thấy hắn thì hỏi: “Sao lại là mày?” Hình ảnh lúc đó của tôi cũng không xa lạ với Mao Khả Ngọc, vì lúc trước hắn đã từng nhìn thấy một lần, hắn lập tức cảnh giác lùi về sau, rồi gọi thử: “Trương Tiến Bảo?” Tôi dùng ánh mắt cực kì khinh miệt nhìn hắn, sau đó dùng sức hút hết mấy âm hồn cuối cùng vào trong người

Mao Khả Ngọc nhìn thấy thể thì vô cùng sợ hãi, vì hắn ý thức được tối đang chủ động hút những âm hồn đó vào người, chứ không giống như hắn nghi khi nãy, là tôi bị ép hút vào

Thật ra lần trước hắn cũng không hiểu vì sao lại chịu thiệt lớn đến vậy, bị tối mơ mơ màng màng đánh cho một trậm thê thảm, có lẽ lúc đó hắn nghĩ mãi không hiểu vì sao tôi đột nhiên mạnh mẽ như thế? Nhưng bây giờ hắn đã dần hiểu ra, vẻ mặt hắn khiếp sợ nói với tôi: “Mày là ai? Mày không phải Trương Tiến Bảo!”

Tôi duỗi lưng một cái, sau đó xoay cổ rồi nói: “Làm sao? Tao là ai có liên quan đến mày sao?” Mao Khả Ngọc giận tái mặt, nhưng hắn vẫn ép lửa giận, nhẫn nại nói, “Mày là ai đúng là không liên quan gì đến tao, nhưng phá hỏng kế hoạch của tao thì không được.” Tôi cười lạnh: “Đúng là buồn cười, kế hoạch của mày thì liên quan gì đến tao?”

Mao Khả Ngọc bị tối mắng hai lần liên tiếp, trên mặt sắp không nhịn được nữa rồi, định rút dao ra động thủ cùng với tôi

Kết quả Đinh Nhất bực mình vội nói: “Mao đại sự, mày tuyệt đối đừng động dao với hắn, nếu không cuối cùng người thiệt chỉ có mình mày thôi.”

Mao Khả Ngọc rất tức giận! Nhưng hắn cũng biết bây giờ tôi rất lợi hại, trực tiếp động dao có khi lại khiến mình chịu thiệt thòi, vì thế hắn ném con dao đi rừng cho A Linh, sau đó tự tìm đường lại cho mình mà nói: “Trương Tiến Bảo vẫn còn tác dụng với chúng ta, không thể dùng dao làm cậu ta bị thương.” Bây giờ tôi như mãnh hổ xổ lông, đang lo không tìm được nơi để phát tiết tinh lực dư thừa ấy chứ, không đợi Mao Khả Ngọc ra tay trước, tôi đã đánh một quyền vào mặt hắn, ngay lập tức con mắt của hắn biến thành gấu trúc.