Người Tìm Xác
Chương 1527 : Biển cổ đột ngột
Ngày đăng: 05:54 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi đến khi chúng tôi phải tách khỏi Mao Khả Ngọc, không biết phải đi bao lâu nữa mới gặp được người dân bản xứ đây?!
Nhưng trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, nếu chúng tôi cứ tiếp tục đi cùng bọn họ, chỉ sợ sẽ mất công đi thêm nhiều chặng đường vô ích, đến lúc đó nếu gặp được cảnh sát Ý, sẽ phải tốn nhiều nước bọt để giải thích chuyện làm thế nào mà chúng tôi có thể đi từ Thụy Sĩ đến biên giới xa xôi như thế.
Khi tách nhau ra, Mao Khả Ngọc cười nói với chúng tôi: “Lần này bọn tao sẽ đi thật, nếu như bị Hổ Phàm bắt lại, phải tự dựa vào2bản lĩnh của chúng mày mà chạy trốn đấy!”
Tôi bảo bọn họ yên tâm! Bọn Hồ Phàm nhất định còn đang tìm loạn trong nội địa Thụy Sĩ, sao có thể đuổi đến Ý được! Mao Khả Ngọc chỉ cười mà không nói gì, khoát tay với chúng tôi rồi quay về hướng đi của mình.
Tôi nhìn theo bóng lưng Mao Khả Ngọc, cảm thấy bóng lưng ấy hơi cô đơn và hiu quạnh, chỉ tiếc là đến giờ chú họ vẫn chưa có cơ hội chính thức gặp Mao Khả Ngọc, nếu không, biết đâu chú ấy có thể giúp “thằng cháu” này nghĩ cách bảo mệnh thì sao?
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ rõ bóng lưng kia của Mao Khả Ngọc,7vì tôi biết sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn ta nữa...
Sau khi tách khỏi bọn họ, chúng tôi tiếp tục đi về phía Nam, bảy tám tiếng sau thì nhìn thấy một đường cái, lúc đó ba chúng tôi như nhìn thấy tia hy vọng..
Bởi vì có đường thì sẽ có người”.
Đúng như tôi nghĩ, một lúc sau trên đường có mấy chiếc xe ô tô chạy qua, nhưng khu vực này quá xa xôi, hơn nữa chúng tôi lại có đến ba người..
Nên dù chúng tôi đã cản mấy chiếc, vẫn không có chiếc nào dừng lại.
May là trước khi trời tối hẳn có một chiếc xe đã dừng lại, nhìn kĩ thì đó là xe cảnh sát
Lúc đó9với tôi thể nào cũng được, xe cảnh sát cũng không vấn đề! Dù sao đúng lúc chúng tôi cũng muốn tìm gặp cảnh sát.
Sau đó lão Triệu dùng tiếng Anh và tiếng Đức nói chuyện với đối phương, nhưng rất không may là cả hai cảnh sát trên xe đều không thạo cả hai thứ tiếng đó, cho nên lão Triệu nói tràng giang đại hải, thậm chí còn dùng cả ngôn ngữ cơ thể..
Nhưng hai cảnh sát kia chỉ luôn miệng nói “OK! OK!”.
Lúc đó tôi còn âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, dù sao bọn họ cũng không coi chúng tôi là những kẻ vượt biên? Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ mọi chuyện quá tốt5đẹp.
Mặc dù chúng tôi không nói chuyện được với bọn họ, thế nhưng bọn họ vẫn ra hiệu cho chúng tôi lên xe trước
Ba chúng tôi không ai nghi ngờ điều gì, dù sao hai người kia cũng là cảnh sát Ý
Kết quả, sau khi chúng tôi lên xe, họ chạy được một lúc chúng tôi mới phát hiện ra chiếc xe này đang đi về phía mà chúng tôi đã đi đến đây.
“Không phải bọn họ định đưa chúng ta trả lại biên giới Thụy Sĩ chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Lão Triệu cũng cảm thấy kỳ lạ: “Không rõ, nhưng bây giờ anh cũng không biết lúc nãy họ có hiểu anh nói gì không..
Nhưng nếu bọn họ thực sự đưa chúng ta3đến biên giới Thụy Sĩ cũng tốt, chắc chắn ở đó sẽ có trạm kiểm soát biên giới và nhân viên ở đó có thể giúp chúng ta liên hệ với Bạch Kiện.”
Tôi nghĩ cũng đúng nên không suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện phát sinh tiếp theo lại khiến chúng tôi bất ngờ..
Lúc đó, hai cảnh sát Ý kia dừng lại ở một nơi giống như trạm xăng dầu
Chúng tôi lúc ấy đều chủ quan, cho là bọn họ dừng ở đây đổ xăng thôi! Lại thêm ngôn ngữ không hiểu, nên chúng tôi cũng không hỏi nhiều
Khi hai người cảnh sát Ý xuống xe còn ra hiệu cho chúng tôi, bảo chúng tôi chờ trên xe, sau đó bọn họ xuống xe đi vào một cửa hàng giá rẻ ở cạnh trạm xăng
Không ngờ bọn họ đi vào mãi không thấy đi ra, tôi nhìn đồng hồ, thấy bọn họ đã vào đó hơn mười phút rồi mà không thấy đi ra, chuyện này có vẻ không hợp lý, thế là ba chúng tôi nhanh chóng xuống xe vào kiểm tra tình hình.
Không ngờ khi tôi vừa đến gần cửa hàng giá rẻ thì bỗng cảm nhận được tàn hồn của hai cảnh sát kia, đồng thời nhìn thấy mấy tên tay chân của Hồ Phàm trong ký ức của họ..
Hóa ra hai cảnh sát này đã bị Hồ Phàm mua chuộc, bọn chúng vốn muốn đưa chúng tôi đến đây giao cho Hồ Phàm đổi lấy tiền, nhưng bọn Hồ Phàm đã giết người diệt khẩu, có lẽ bây giờ đang ở trong đó xử lý thi thể
Tôi vội vàng nói với Đinh Nhất và lão Triệu: “Quay lại xe mau lên!”.
Nhưng khi chúng tôi vừa xoay người định chạy lên xe, thì đã nhìn thấy mấy tên quen mắt kia đứng cạnh cửa xe chờ sẵn
Tôi thật không ngờ bọn Hồ Phàm cũng đến Ý, hơn nữa còn vì chúng tôi mà giết hại cảnh sát Ý! Lúc đó trong lòng tôi rất bực mình, hai tên cảnh sát kia sao lại ngốc như thế? Nếu bọn họ không tham tiền thì đã không phải chết, chúng tôi cũng sẽ không bị rơi vào tay Hô Phàm lần nữa.
Lúc này Đinh Nhất thì thầm với chúng tôi: “Nơi này có lẽ cách trạm kiểm soát biên giới Thụy Sĩ không xa, bây giờ tôi sẽ đối phó với mấy tên kia, cậu và lão Triệu tìm cách đoạt chiếc xe cảnh sát kia, sau đó chạy theo đường cái! Tôi sẽ nghĩ cách gặp mọi người.” Tôi nghe xong kiên quyết nói: “Không được! Muốn đi thì cùng nhau đi! Nơi này không giống trong nước, một mình anh lạc đàn sẽ không có cách nào tìm được chúng tôi, chúng ta nhất định phải...” Nhưng tôi còn chưa nói hết câu, Đinh Nhất đã lao ra đối đầu với mấy tên kia
Thật ra, nếu chỉ đánh đấm thì sẽ không sao, tôi cũng không sợ Đinh Nhất chịu thiệt..
Nhưng tôi sợ trong tay bọn chúng có súng, vì Đinh Nhất đánh giỏi thể nào cũng không phải đau thương bất nhập! Lão Triệu thấy Đinh Nhất đã ra tay bèn vội vàng kéo tôi chạy nhanh đến bến xe cảnh sát, nhưng không được hai bước, đột nhiên tôi cảm thấy bắp chân nhói lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên bắp chân có cắm một mũi thuốc mê.