Người Tìm Xác

Chương 154 : Mối thù giết con

Ngày đăng: 05:37 30/04/20


Nhưng ông tìm mãi đến nửa đêm mà chẳng thấy gì, chỉ đành về nhà ngủ trước. Ai ngờ chú vừa về đến nhà, đã thấy trong sân mình có vết máu. Ông lần theo vết máu này đến nhà kho, phát hiện chồn mẹ đang hấp hối trong đó.



Ông nội vội vàng đi đến ôm lấy nó lên, cẩn thận kiểm tra vết thương, phát hiện một chân sau của nó bị đánh gãy rồi! Nhưng cũng còn may, ông ấy cũng được coi là nửa bác sĩ thú y trong thôn, gia súc nhà ai bị làm sao, ông đều có thể đến khám giúp.



Tuy vết thương của chồn mẹ này trông có vẻ rất nặng, nhưng không đến mức phải mất mạng. Thế là ông tìm hai ván gỗ nhỏ, nẹp cái chân gãy của con chồn mẹ lại, sau đó lấy vải rách quấn kĩ, nuôi nó trong nhà kho của mình.



Mấy ngày đầu, chồn mẹ không ăn không uống gì, cả ngày nằm rạp dưới đất không nhúc nhích. Ông nội biết nó nhớ con, bèn nói: “Mày ăn một chút đi, nếu không thì chân mày không khỏe lên được đâu!”



Vì nó, chú họ còn giết con gà đẻ trứng duy nhất trong nhà. Có lẽ do vài ngày không ăn nên quá đói, hoặc có lẽ thấy thịt gà nên quá thèm, tóm lại lúc này nó mới bắt đầu ăn.



Cứ như thế, chồn mẹ nằm dưỡng thương ở nhà ông hơn nửa tháng…



Nhưng ai ngờ, một hôm ông làm việc ngoài đồng về, lúc vào nhà kho cho chồn ăn thì lại thấy nó đã đi mất rồi. Ông biết vết thương của nó tốt lên nên bỏ đi, trong cũng bắt đầu cảm thấy nỗi bất an âm ỉ.



Quả nhiên hôm sau, lúc chuẩn bị ra đồng làm việc, ông chợt nghe thấy tiếng khóc ở nhà họ Lý cùng thôn. Ông vứt cuốc chạy qua xem, thấy con trai trưởng của Lý Đắc Phúc đã chết ngắc trên cây du già trong sân nhà.



Ông gạt đám người ra để đi vào xem, thấy mũi chân của đứa trẻ kia cách mặt đất chỉ hơn một mét, chân không đi giày, dưới chân có một hạt ngô. Lý Đắc Phúc đứng đực bên cạnh, chẳng có lấy một giọt nước mắt nào.




Xem ra, đứa bé nhà em trai Lý Đắc Phúc cũng không thể may mắn thoát được rồi. Nó là đứa cháu trai cuối cùng của nhà họ, hai đứa em trai kia còn chưa lập gia đình.



Lãnh Tam Gia cau mày, mãi lâu sau mới đành lắc đầu: “Thôi thôi, tôi sẽ giúp cậu một lần. Nếu con chồn mẹ kia vẫn không đồng ý thì chẳng còn cách nào nữa đâu!”



Lần này, cách của Lãnh Tam Gia chính là tử thủ. Ông bảo tất cả người lớn của nhà họ Lý trông chừng đứa trẻ chưa đến ba tuổi này cả ngày lẫn đêm, không rời một bước, hi vọng cái cách sứt sẹo đó có thể giúp nhà họ cố gắng qua được cửa này.



Tiếc là không như mong muốn, mọi người đều nghĩ phải coi chừng trẻ con, nhưng lại không trông chừng người lớn. Đêm đến, mấy người lớn thay phiên trông đứa trẻ, ai ngờ sau nửa đêm lại chợt nghe thấy tiếng khóc của con gái vang lên bên ngoài. Trong đêm tối, nghe tiếng khóc đó đúng là sởn hết gai ốc…



Lý Đắc Phúc càng nghe càng hốt hoảng, bèn dẫn theo mấy đứa em trai ra xem, để lại một mình mẹ đứa trẻ ở lại trông. Kết quả họ ra ngoài tìm một vòng nhưng không thấy gì, khi quay lại mới phát hiện cả đứa trẻ lẫn mẹ nó đều không thấy đâu nữa!



Anh em họ như phát điên chạy đi tìm. Có người báo tin cho Lãnh Tam Gia, ông lập tức điều động toàn bộ đàn ông trong thôn cùng đi tìm, cuối cùng mới tìm thấy mẹ đứa trẻ ở bên miệng giếng cũ phía Tây thôn.



Cô ấy chỉ ngồi đực ra bên giếng, không nói lời nào, ai hỏi cô ấy cũng chẳng đáp lại. Cuối cùng vẫn là em trai của Lý Đắc Phúc tát vợ mình một cái thì mới bừng tỉnh lại. Nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại đến đó!



Lúc này, Lãnh Tam Gia chạy đến, đầu tiên là nhìn xuống miệng giếng cũ, mặt biến sắc. Đứa trẻ chưa đến ba tuổi của em trai Lý Đắc Phúc đang úp mặt, trôi nổi trên mặt nước dưới giếng…