Người Tìm Xác
Chương 1544 : Còn lại nửa cái mạng
Ngày đăng: 05:54 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối lúng túng nói với Martin: “Anh hỏi cô cảnh sát kia thử, những thi thể này cuối cùng có thể khôi phục như ban đầu không?”
Sau đó Martin nói với tôi: “Phần lớn người chết ở chỗ tôi đều chọn hỏa táng
Chuyện như thế này chắc hẳn sẽ không có nghi thức nhìn mặt người chết lần cuối đâu.” “Thật ngại quá, tình huống của chúng ta bây giờ không thể giữ thi thể nguyên vẹn được.” Tôi nói đầy áy náy
Martin xua tay: “Không cần xin lỗi, tôi hiểu mà.”
Tôi nghe anh ta nói vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì một số quốc gia châu u cũng khá kiểu cách, không nên để đến cuối cùng2họ lại trách chúng tôi phá hỏng thi thể
Nếu hiện giờ Martin đã nói vậy thì khi thoát ra anh ta sẽ làm chứng giúp chúng tôi
Chúng tôi làm như vậy chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Lúc này tôi thấy chú họ và Đinh Nhất đã giải quyết toàn bộ những thi thể có thể di chuyển bên ngoài, trừ cô ả Mary mặc váy trắng tinh kia..
Bởi vì ở hai khu vực khác nhau, cho nên chúng tôi không thấy Mary rốt cuộc là thứ gì? Ác quỷ? Ác linh? Hay là Boss lớn đã thành ma?
Tóm lại không rõ là cái gì thì rất khó đối phó, cho dù chú họ ra tay, tôi cũng đổ mồ hôi lạnh thay7chú ấy
Hơn nữa Mary không dễ đối phó như những xác chết kia, cô ta có thể điều khiển người chết, điều khiển chim, còn có thể điều khiển người sống..
Mẹ nó ai mà biết được cô ta còn có thể điều khiển cái gì nữa? Không biết thảm họa mấy trăm năm trước cuối cùng làm thế nào mới kết thúc? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều chết hết mới kết thúc ư?
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của tôi đều ở chú họ và Đinh Nhất bên kia, căn bản không chú ý đến tình huống ở sau lưng mình..
cho đến khi sau lưng tôi đột nhiên truyền đến một cảm giác khác thường
Sau đó, qua tấm kính9cửa sổ, tôi thấy Martin với cặp mắt trợn trắng, chuẩn bị dùng vật trong tay đánh về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, lập tức nghiêng đầu qua một bên theo bản năng, nhờ vậy mới không bị đánh thẳng vào chỗ hiểm, nhưng bị đánh mạnh vào bả vai
Tôi thật không ngờ tới hai người sau lưng lại bị khống chế vào đúng thời điểm mấu chốt!
Đáng giận nhất là bọn họ đều là người sống, cho nên tôi xuống tay còn phải phân nặng nhẹ, nhất định không thể đánh tàn nhẫn như Đinh Nhất và chú họ được
Tuy nhiên, dù tôi không muốn lấy mạng bọn họ nhưng họ lại muốn mạng của tôi..
Hơn nữa, lúc này tôi còn không5thể cầu cứu Đinh Nhất và chú họ được.
Bị Martin dùng cái chảo đập vào sau bả vai, tôi đau đến lệch người, suýt chút nữa thì ngã bệt xuống đất
Nhưng không chờ tôi đứng vững, cô pháp y kia lại cầm một cái đĩa tròn muốn đập vào đầu tôi, dưới tình thế cấp bách, tôi đành phải đâm đầu vào ngực cô ta..
Tuy hành động này hơi hèn hạ, nhưng vào lúc này tôi không suy xét được nhiều như thế
May là trước đó chú họ đã ngăn không cho họ mang súng theo người, nếu không chắc có lẽ tôi và lão Triệu đều đã bị bắn thành cái sàng rồi!
Nghĩ đến lão Triệu tôi chợt thấy hoảng hốt
Đúng3rồi, lão Triệu đầu? Lúc hai người này tập kích tôi sao lại không thấy anh ấy chứ? Không biết có phải đã bị họ đánh cho hôn mê không? Nghĩ vậy, tôi lập tức đứng lên đi tìm bóng dáng lão Triệu
Kết quả vừa quay đầu thì thấy lão Triệu đang đứng sau lưng tôi.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cái ông này không lên tiếng gì cả, em còn tưởng rằng...” Tôi nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, bởi tôi cảm giác trên bụng mình hơi lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy lão Triệu đang cầm một con dao nhọn đâm vào bụng tôi
Lúc này, ánh mắt lão Triệu vừa xa lạ lại vừa lạnh lẽo, làm lòng tôi cảm thấy lạnh buốt
Tôi biết giờ lão Triệu đã bị mất lý trí, cho nên anh ấy làm gì với tôi cũng không phải là ý muốn của chính anh ấy.
Nhưng một dao này của anh ấy quá tàn nhẫn, tôi liếc thấy cả con dao đã đã đâm lút cán vào bụng mình, có lẽ đã thủng ruột rồi..
Nghĩ đến đây, người tôi không đứng vững được nữa phải lùi ra sau, vì thế con dao theo đà được rút ra.
Máu bắn tung tóe lên mặt lão Triệu, có thể là máu tối quá nóng bỏng, lão Triệu tỉnh táo lại ngay.
“Tiến Bảo! Em..
Anh...” Lão Triệu nhìn con dao còn đang nhỏ máu trong tay mình, nói năng lộn xộn
Lúc ấy, tôi còn muốn an ủi anh ấy mấy câu nói mình không sao này nọ, những vết thương trên bụng quả thật rất đau
Tôi chỉ có thể đổ mồ hôi hột, khoát tay với anh ấy, không thốt được câu nào
Tôi biết bây giờ trong phòng không an toàn, bởi vì Martin và nữ pháp y đều ở trạng thái mất lý trí, cũng không thể để tôi dùng máu nóng của mình tạt tỉnh bọn họ được
Vậy cuối cùng chẳng phải tôi sẽ mất máu mà chết hay sao?
Nhưng chỉ một chút thất thần tôi đã quên mất sau lưng là Martin, lúc tôi thấy mặt lão Triệu đầy vẻ kinh hoàng nhìn về phía sau lưng mình thì cũng biết là chuyện gì xảy ra..
Nhưng lúc này, cái chảo trong tay Martin đã tới trước mặt.
Nếu là lần trước thì tôi có thể né được, nhưng lần này vết thương trên bụng quá đau, hơn nữa cũng có thể do mất máu quá nhiều, cho nên động tác của tôi không còn được linh hoạt như vừa rồi nên lần này tôi không né được
sức lực của anh chàng Martin này mạnh quá nhỉ? Nếu không phải tôi có ấn tỏa hồn trên người thì có khi đã bị anh ta đánh cho hồn lìa khỏi xác rồi
Nhưng dù vậy..
cuối cùng tôi cũng thấy trước mắt tối sầm rồi lập tức mất đi ý thức
Trước lúc ngất xỉu, tôi thấy lão Triệu chạy đến bên tôi, đạp một cái vào Martin, sau đó lấy tay bịt vết thương trên bụng tối
Lúc ấy tôi nghĩ thầm, lần này thì xong rồi
Tôi mà ngất thì cũng chỉ còn lại một mình lão Triệu, không biết anh ấy có thể đánh lại hai người kia không?
Bụng tối bị thương cộng thêm đầu thì bị đánh rất nặng, có lẽ không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng
Điều chết người là còn ngất xỉu ngay lúc mấu chốt này, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo..
Tôi không biết rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, giữa chừng hình như có tỉnh lại một lần, nhìn thấy Đinh Nhất đứng trước mặt tôi, người toàn là máu, giống như vừa bơi trong hồ máu vậy.
Trên người chú họ và lão Triệu dù không có máu, nhưng cũng không khá hơn, thoạt nhìn chắc có lẽ họ đều bị thương
Tôi vốn định nhìn họ kĩ hơn, nhưng mí mắt cứ trĩu xuống, cuối cùng lại hôn mê một lần nữa
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa thì đã ở bệnh viện, tôi thử cử động, nhưng bỗng nghe thấy giọng một người phụ nữ khẽ nói với tôi: “Đừng lộn xộn, đầu và bụng anh đều bị thương, xương bả vai thì gãy, bây giờ anh phải nằm trên giường để nghỉ ngơi.”