Người Tìm Xác
Chương 1576 : Vết máu trên đất
Ngày đăng: 05:54 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hóa ra thôn bọn họ đã dỡ bỏ được bảy tám phần rồi, hơn nữa trước kia chúng tôi còn tới vào buổi tối, nên cũng không nhớ đường cẩn thận.
May mà chúng tôi gặp được mấy người dân trước kia ở cửa thôn, bọn họ đến đây để nhặt ít gạch cũ về dựng chuồng heo
Nghe chúng tôi nói là đến nhà cũ của Đàm Lỗi thì nhiệt tình chỉ đường giúp chúng tôi, đồng thời còn nói cho chúng tôi biết, ba ngày trước bọn họ có gặp Đàm Lỗi
Lúc ấy mấy người bọn họ còn hàn huyền trong chốc lát
Đàm Lỗi nói với bọn họ là thừa dịp nhà còn chưa bị dỡ bỏ,muốn chụp ít ảnh giữ làm kỷ niệm.
Chú Lê lập tức truy hỏi: “Thể hai ngày nay mọi người còn nhìn thấy thằng bé không?”
Mấy thôn2dân đều lắc đầu bảo không..
Bọn họ chỉ gặp mặt cậu ta một lần vào sáng ba ngày trước, còn việc cậu ta đi khi nào, hai ngày nay có trở về hay không thì họ không hề biết
Lòng tôi cảm thấy bất an một cách mơ hồ
Hiện giờ nơi đây hoang vu vắng vẻ, nếu thật sự gặp chuyện gì thì không phải “kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay” sao? Nghĩ tới đây, tôi bèn nói với Chú Lê: “Tới nhà cũ của gia đình Đàm Lỗi trước đã hẵng nói ạ!”
Sau đó, chúng tôi đi theo hướng người dân chủ và tìm được căn nhà cũ của nhà Đàm Lỗi, khu vực nhà của bọn họ vẫn chưa bị phá bỏ và di dời, cho nên có nhiều căn vẫn còn tốt
Chúng tôi vốn nghĩ rằng7liệu có phải thằng nhóc Đàm Lỗi này muốn ở nhà cũ mấy ngày rồi mới trở về không? Kết quả chúng tôi gọi vọng vào cả buổi cũng không thấy Đàm Lỗi đi ra.
Tôi thấy mãi mà trong nhà không có ai đáp lại, bèn bước nhanh tới vài bước đẩy cổng ra
Dù sao nơi này đã là nhà trống từ lâu rồi nên cho dù không có Đàm Lỗi ở đây, chúng tôi cũng không được gọi là tự ý xông vào nhà dân.
Nhưng nào ngờ tôi vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy vài vết tích nhỏ giọt trên mặt đất..
Nhìn màu sắc giống như máu đã khô
Tôi vội chạy vào trong nhà xem xét, nhưng chúng tôi tìm khắp phòng trong phòng ngoài mà vẫn không nhìn thấy nửa cái bóng của Đàm Lỗi
Lúc này Đinh Nhất khom9người xuống quẹt chỗ đất bị dính máu đưa lên mũi ngửi, mặt anh ta đổi sắc: “Là máu người...” Tôi và Chú Lê nghe thế cũng thấy căng thẳng, nơi này xuất hiện máu người chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa mấy ngày nay thằng nhóc Đàm Lỗi lại bị mất liên lạc, chẳng lẽ cậu ta bị con thú hoang cỡ bự nào ở đây ngoạm đi rồi?!
Tiếp theo chúng tôi men theo vết máu nhỏ giọt đi vào trong nhà, phát hiện trên một bức tường cạnh cửa sổ cũng có vết máu tung tóe
Xem ra người bị thương ắt hẳn bị tấn công ở đấy
Chỉ tiếc là với những vết máu đó, Đinh Nhất thật sự không thể ngửi ra được người bị thương rốt cuộc có phải là Đàm Lỗi hay không...
Đinh Nhất chỉ5vào những vết máu trong phòng và nói: “Trông vết máu trên tường và dưới đất, người này chắc hẳn là bị tấn công ở cạnh cửa sổ, sau đó bị khiêng ra khỏi đây
Hơn nữa nhìn độ cao của vết máu trên tường và hình dáng máu nhỏ giọt dưới đất, chỉ sợ người này bị thương ở phần đầu.”
Tôi cũng cảm thấy Đinh Nhất nói có lý, chỉ mong người này không phải Đàm Lỗi, nếu không thằng nhóc này nhất định là bị thương không nhẹ..
Hơn nữa nhìn màu sắc của những vết máu thì chắc là từ hai ngày trước
Nếu một người bị thương nặng ở phần đầu mà lại không được cứu chữa kịp thời, hậu quả thật không dám tưởng tượng
Sắc mặt Chú Lê giờ xanh mét, có lẽ trong lòng chú đã có thể khẳng3định người bị thương chính là Đàm Lỗi! Bây giờ chỉ hy vọng thằng nhóc này mang lớn, có thể gắng gượng đến khi chúng tôi tới cứu cậu ta mới được
Vết máu dẫn ra ngoài sân là biến mất, nếu không phải đối phương đã xóa vết máu dưới đất, vậy thì là bọn họ đã dùng đến phương tiện giao thông
Hiện giờ chỉ không biết đối phương có mang người ra khỏi thôn hay không, vì dù sao mấy người nhặt gạch trước cửa thôn kia không phải lúc nào cũng canh chừng ở đó.
Nghĩ đến đây, Chú Lê bèn ngồi xuống chiếc cối xay trong sân và gieo một quả cho Đàm Lỗi bằng ngày sinh tháng đẻ của cậu ta
Hóa ra quẻ này của Đàm Lỗi là “tai kiếp” cực kỳ nguy hiểm..
nhưng may là cuối cùng vẫn gặp dữ hóa lành, có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, cho nên lúc này Chú Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhìn thấy quẻ này, trong lòng chúng tôi cũng vững tin hơn, vì vậy chúng tôi đặt hết sự chú ý vào việc làm sao tìm được người bị thương kia
Bởi vì chỉ có tìm được người bị thương kia thì mới biết rốt cuộc hắn có phải Đàm Lỗi hay không
Theo dấu vết dưới đất, chúng tôi cùng cảm thấy không có khả năng những vết máu bên ngoài sân bị người ta xóa đi
Cho nên nhất định là có người khiêng người bị thương lên phương tiện giao thông nào đó rồi.
Nhưng trước khi vào thân chúng tôi đã nhìn thấy đường sá trong thôn bị đất đá văng chồng chất, đừng nói là ô tô bốn bánh, cho dù là xe ba bánh cũng không vào được! Đây cũng là lý do vì sao mấy người thôn dân kia chỉ nhặt gạch cửa thôn.
Nếu không phải ô tô hay xe ba bánh đưa người bị thương đi, vậy thì người này bị cái gì lôi đi đây? Tất cả mọi thứ hiện giờ đều chỉ là chúng tôi đoán mò, trước khi chưa tìm được người bị thương, bất kỳ khả năng nào cũng đều có thể tồn tại.
Sau đó chúng tôi lại tìm kiếm gần căn nhà cũ của nhà Đàm Lỗi nhưng không tìm được thêm vết máu, rất khó đoán ra hắn sẽ bị đưa đi hướng nào
Nhưng theo thời gian và địa điểm, khả năng người bị thương là Đàm Lỗi cực lớn
Nhưng ai lại tấn công cậu ta ở đây chứ? Hơn nữa xuống tay lại nặng như thể: Phải nói thằng nhóc Đàm Lỗi này cũng coi như nhạy bén, nếu đánh nhau chính diện, một hai người ắt hẳn rất khó đánh cậu ta bị thương nặng, bởi vậy chúng tôi đều nghi ngờ là đối phương đánh lén.
Nhưng mà thằng nhóc Đàm Lỗi này làm gì có kẻ thù ở quê! Mẹ cậu ta là một bà góa nuôi con trai khôn lớn, mặc dù cuộc sống tạm được nhưng làm gì rêu rao đến mức chủ động gây thù với người khác? Lúc này tôi nhìn vết máu dưới đất và hỏi Chú Lê: “Có cần báo cảnh sát trước không ạ? Nếu tính chi tiết, thằng nhóc này cũng mất tích ít nhất trên ba ngày rồi.” Sắc mặt Chú Lê nặng nề: “Chỉ bằng vài vết máu dưới đất thể này ắt hẳn không đủ để xác định đâu
Hơn nữa lượng máu chảy ra ngoài ở đây cũng không được coi là nhiều..
Thế này đi, tối hôm nay chúng ta ở lại quan sát một đêm xem sao trước đã.”
Sau đó Chú Lê dặn Đinh Nhất, bảo anh ta đi ra trước cửa thôn giấu kĩ xe ô tô của chúng tôi đi để ngăn ngừa kẻ hành hung quay lại phát hiện trong thôn có người bên ngoài tới.
Đinh Nhất đi rồi tôi mới quay đầu hỏi Chú Lê: “Có khi nào là mấy người ở cửa thôn kia không ạ?”