Người Tìm Xác
Chương 1604 : Anh chàng đẹp trai
Ngày đăng: 05:55 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo lời nhắc nhở của người bạn này, ông chủ Lạn cảm thấy khả năng này là rất lớn. Vì hệ thống chống trộm trong nhà ông ta cũng rất tốt, nhà trừ hai người họ ra, còn có một bà vú... không thể nào có chuyện người lạ tùy tiện vào mà họ không hề hay biết được.
Nhưng dẫu sao chuyện này cũng hơi mất mặt, cho nên ông chủ Lan cũng không có ý định tung hê tìm cao nhận về nhà xem xem rốt cuộc ai đã “thịt” con gái mình. Vì vậy cuối cùng mới nhờ quan hệ mà tìm đến Chú Lê.
Chú Lê bị kinh sợ sau vụ nổ ở cao ốc, nên muốn nghỉ ngơi vài ngày, điều này làm ông chủ Lan lo lắng, vì bụng Lan3San San đang càng ngày càng lớn... Nghe Chú Lê kể lại tình huống cặn kẽ, tôi cảm thấy mình và Đinh Nhật đúng là không thích hợp để đi lắm. Nhưng Chú Lê lại nói bọn họ không thể đợi thêm, bất kể thế nào cũng bảo chú phải qua xem thử cái đã.
Bất đắc dĩ, Chú Lê không thể làm gì khác hơn là nói với họ, sức khỏe mình không tốt nên không đi được, nhưng có thể để học trò lớn của mình tới xem trước... Nếu như học trò lớn không giải quyết được, thì điện thoại liên lạc với chú ấy cũng được. Bên kia không muốn chờ dù chỉ một ngày, nói là thứ trong bụng mấy ngày nay cứ động đậy liên tục, giống như là0đang máy thai. Nếu không phải bệnh viện đã siêu âm, ra kết quả trong bụng Lan San San không có em bé, thì bọn họ thật sự không tin con gái mình không mang thai. Sáng hôm sau, tôi và Đinh Nhất làm con tốt thí, nhắm mắt nhắm mũi đi tới nhà ông chủ Lan và bà hai. Bởi vì trước đó đã nói chuyện, cho nên bọn họ có chuẩn bị tâm lý, biết trước là hai thanh niên trẻ sẽ đến. Dẫu sao chúng tôi cũng dựa vào danh tiếng Chú Lê, cho nên nhà họ Lan cũng hơi tin tưởng chúng tôi, tự nhiên cũng không có gì phải e ngại.
Không biết vì sao lúc này chỉ có mẹ của Lan San San ở đây. Có thể do thấy5con gái mình nhỏ tuổi đã “mất zin” là chuyện mất mặt, cho nên ông chủ Lan mới mượn cớ tránh ra ngoài. Mặc kệ thế nào, nếu chúng tôi đã tới thì phải xem rốt cuộc trong bụng lan San San có thứ gì...
Lúc đầu, vì xấu hổ nên Lan San San luôn ở trên lầu không dám xuống. Tôi hỏi mẹ của cô bé xem tình huống mấy ngày nay của Lan San San thế nào? Trừ bụng lớn hơn thì có chuyện gì thay đổi không, như là cân nặng tăng lên chẳng hạn? Mẹ của Lan San San lắc đầu: “Không, cân nặng của nó vẫn thế, không có thay đổi gì, cho nên tôi mới tin tưởng, chắc chắn San San không phải mang thai.”
Tôi nghe vậy thì nói4với bà ấy: “Bà cho Lan San San xuống dưới này đi, chúng tôi phải xem tình huống cụ thể một chút. Nếu đã mời chúng tôi đến cũng không cần e ngại gì, nếu không chúng tôi cũng không biết giúp cô bé thế nào...” Mẹ Lan San San gật đầu với chúng tôi, sau đó xoay người nói với bà vú: “Bà lên lầu gọi San San xuống, nói nó không cần phải sợ, không có chuyện gì đâu.”
Không lâu sau, một cô gái vóc dáng khá nhỏ, rụt rè đi từ trên lầu xuống. Tôi vốn nghĩ Lan San San là một cô gái trưởng thành sớm. Nhưng khi thấy mặt thì nhận ra cô bé chỉ là một đứa trẻ.
Sau khi xuống lầu, Lan San San vẫn cúi đầu, không9nói câu nào. Tôi biết trừ cảm giác mất mặt ra, trong lòng cô bé còn có cảm giác sợ hãi... Vì vậy tôi khẽ nói với cô bé: “Em đừng sợ, bọn anh tới để giúp em.”
Lan San San nghe tôi nói, do dự một lúc lâu mới hỏi nhỏ: “Em... Em thực sự không mang thai ạ?”
Tôi gật đầu đáp: “Bác sĩ nói em không mang thai thì chắc chắn là không mang thai, em không cần lo lắng điều này. Còn trong bụng em là thứ gì, anh phải xem mới biết được.”
Sau đó tôi bảo Lan San San vén áo lên một chút, lộ bụng ra để chúng tôi có thể nhìn thấy được. Lan San San nghe vậy mặt đỏ như quả táo, không biết làm sao mà nhìn về phía mẹ mình. Mẹ cô bé không có vấn đề gì, bảo con gái vén áo lên.
Khi tôi và Đinh Nhất nhìn thấy bụng Lan San San thì trong lòng thầm kinh sợ, bởi nhìn từ bên ngoài, bụng Lan San San rất giống mang thai, hơn nữa làm cho người ta càng sợ hơn là, ngay lúc chúng tôi nhìn chăm chú vào cái bụng tròn vo của cô bé, thì có một bàn tay nhỏ bé rõ ràng đụng vào bụng cô bé từ bên trong.
Mặt Lan San San đầy hoảng sợ nói. “A! Động này! Nó lại động!” Tôi bảo cô bé bỏ áo xuống, sau đó vỗ về cô bé: “Không có chuyện gì đâu, không cần sợ hãi, anh có cách làm thứ này biến mất. Nhưng em phải thật phối hợp với bọn anh mới được. Em có làm được không?”
Lan San San không nghĩ ngợi mà gật đầu đáp: “Được ạ!” Sau đó tôi bảo cô bé cẩn thận miêu tả lại bề ngoài của người thanh niên và hoàn cảnh lúc hắn xuất hiện lần đầu tiên... Theo lời kể của Lan San San, người thanh niên kia có dáng cao gầy, hơn nữa lại có gương mặt vừa trắng trẻo vừa đẹp trai, đặc biệt giống như những anh chàng trong phim thần tượng Hàn Quốc. Lần đầu hắn xuất hiện trong phòng ngủ Lan San San là vào một buổi tối, bên ngoài trời mưa to, hắn nói hắn là Viên Lãng, là bạn của ông chủ Lan, bởi vì mưa to nên phải ngủ nhờ ở nhà cô bé một đêm. Lan San San ngây thơ không nghi ngờ lời hắn nói, dễ dàng tin người con trai xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Có thể cô gái nhỏ này thấy dáng dấp người kia cũng ưa nhìn, hơn nữa đây lại là nhà mình, cho nên cô bé cũng không nghĩ nhiều.
Đêm hôm đó, bên ngoài mưa rất lớn, lại có sấm chớp... Vốn trong lòng Lan San San rất sợ, nhưng vì có Viên Lãng xuất hiện, nên cô bé yên tâm hơn rất nhiều. Tối đó hai người nói chuyện rất nhiều, từ chuyện những vấn đề thường gặp trong học tập đến âm nhạc mà Lan San San thích. Tóm lại mọi thứ đều làm Lan San San cảm thấy chàng trai này rất giỏi, làm cô bé có cảm giác rung động, muốn gặp lại. Sáng này hôm sau, Lan San San không thấy Viên Lãng, cho nên chính cô bé cũng không rõ tối qua mình đã nằm mơ hay là sự thực... Bởi vì xấu hổ, cho nên sáng hôm đó, Lan San San cũng không hỏi cha mẹ chuyện Viên Lãng, nhưng con gái mới biết yêu lại cảm thấy khó quên đối với thiếu niên có bề ngoài ưa nhìn này, cô bé vô cùng hy vọng buổi tối anh ta vẫn có thể xuất hiện trong phòng mình.