Người Tìm Xác

Chương 1609 : Mối liên hệ giữa hai bên

Ngày đăng: 05:55 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó chúng tôi theo Chú Lê vào nhà, kiểm tra tình hình của Lan San San, thấy mặt cô bé tái nhợt, cả người không còn huyết sắc, nhưng cái bụng tròn vo của cô bé đã không thấy nữa. Chú Lê nói với ông chủ Lan: “Đưa con gái ông đến bệnh viện như bệnh nhân thiếu máu thông thường, tốt nhất là nên truyền cho cô bé một ít máu, như vậy có thể bình phục nhanh hơn...” Ông chủ Lan vội vàng gật đầu nói: “Được, chuyện này không thành vấn đề... Lê đại sư, bây giờ con gái tôi không có chuyện gì nữa phải không?” Chú Lê suy nghĩ một lát và nói: “Thai ma đã bỏ, nhưng người cũng bị tổn thương, bồi bổ mấy năm là có thể phục hồi.”

Ông chủ Lan3nghe vậy dĩ nhiên là nghìn lần cảm tạ Chú Lê, nhưng sau đó ông ta lại lo lắng nhìn về khối ngọc lớn và nói: “Vậy vật này nên làm gì? Có thể đuổi con ma ở đó đi được không?” Chú Lê lắc đầu nói: “ m hồn ở đó không thể đuổi đi được, trừ khi làm rõ được gốc rễ mới có thể giải quyết được vấn đề.” “Làm sao mới có thể tính là giải quyết được vấn đề tận gốc?” Ông chủ Lan hỏi.

Sau đó Chú Lê nói với ông ta, nếu muốn giải quyết vụ âm hồn trong núi ngọc, thì nhất định phải tìm hiểu được nguyên nhân cậu ta chết oan, sau đó thay cậu ta làm một cái lễ an hồn, như vậy cậu ta mới không còn ràng buộc0nào mà rời đi... nếu không thì âm hồn này sẽ luôn bị nhốt ở trong núi ngọc.

Có thể thấy ông chủ Lan rất thích núi ngọc kia, nếu không thì bình thường trong loại tình huống như thế này sẽ phải nghĩ cách đem vứt bỏ nó đi, không bày trong nhà để rước lấy tai họa nữa. Nhưng vấn đề bây giờ là, rốt cuộc xác Viên Lãng ở đâu? Nếu có thể tìm được xác của cậu ta thì mọi việc đều dễ nói, đến lúc đó, cảnh sát sẽ tham gia điều tra... Với nghiệp vụ hình sự của họ ở thời đại này, muốn phá án không phải là khó.

Nghĩ vậy, tôi quay người lại ra hiệu cho Viên Lãng vẫn luôn ở bên cạnh đi ra ngoài một chút, bởi vì sợ dọa đến5ông chủ Lan, cho nên tốt nhất là gọi âm hồn Viên Lãng ra để hỏi.

Tôi thấp giọng bảo: “Cậu thực sự không có một chút ấn tượng nào về cái chết của mình hả?” Viên Lãng nghe xong, cố nhớ lại rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. “Tôi không nhớ nổi điều gì, tôi chỉ nhớ mình đang chuẩn bị đi tìm việc, sau đó... thì không nhớ gì nữa.”

Tôi thấy hỏi Viên Lãng cái gì cũng không biết, đúng là một con ma hồ đồ. Cuối cùng, chúng tôi đều nhất trí là nên bắt tay điều tra từ vợ cả ông chủ Lan, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn không chừng?

Vì vậy Chú Lê hỏi ông chủ Lan, bên bà Lan có bà vú giúp việc lâu năm phải không? Ông chủ4Lan nghe vậy thì gật đầu đáp: “Có một chị Ngô, làm việc trong nhà tôi từ lúc con trai lớn của tôi còn rất nhỏ.” Chú Lê vỗ tay nói: “Được rồi, vậy ông có thể tìm lý do gì để chị Ngô đó gặp mặt chúng tôi một lần được không?” Ông chủ Lan nghe vậy thì nói: “Cái này dễ thôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là được.” Sau đó ông chủ Lan gọi điện thoại bảo chị Ngô thu dọn một ít quần áo của ông ta mang đến đây, nói rằng ngày mai ông ta cần mặc để đi công tác. Tôi thấy giữa phòng lớn và phòng nhỏ đúng là không hề tị hiềm nhỉ! Không lâu sau thì chị Ngô đã lái xe tới, tôi nhìn mà không khỏi chắt lưỡi hít9hà. Ngay cả bà vú nhà có tiền cũng có xe đi. Xem ra cuộc sống của tôi đúng là không dễ chịu bằng người ta. Sau khi chị Ngô vào nhà, Chú Lê lập tức lấy ra bức tranh Viên Lãng, hỏi bà ta có biết người trong tranh không? Chị Ngô cầm bức tranh quan sát rất lâu, mới hơi do dự nói: “Hình như đây là thầy giáo dạy kèm tại nhà mấy năm trước của Tiểu Lỗi?”

Ông chủ Lan bên cạnh nghe vậy thì nói với chúng tôi: “Tiểu Lỗi là con trai lớn của tôi.”

Tôi thấy chị Ngô không chắc chắn lắm, vì vậy vội vàng hỏi: “Vậy chị biết thầy dạy kèm này tên gì không?”

Chị Ngô suy nghĩ một chút nói: “Hình như là họ Viên... tên thì tôi không nhớ rõ, bởi vì cậu ta chỉ tới mấy lần, sau đó không trở lại nữa.” Chú Lê thấp giọng hỏi: “Có phải là Viên Lãng không?” Chị Ngô vỗ đầu nói: “Đúng đúng đúng! Chính là Viên Lãng!”

Mấy người chúng tôi nghe vậy thì đều mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng tìm được chút liên hệ giữa nhà họ Lan với Viên Lãng. Nhưng tôi thấy mặt Chú Lê không vui mừng một chút nào, cũng không biết trong bụng ông già này đang tính toán cái gì. Sau đó chúng tôi rời khỏi nhà họ Lan, Chú Lê khe khẽ dặn dò ông chủ Lan, chuyện ngày hôm nay phải bảo chị Ngô giữ bí mật, nửa chữ cũng không được tiết lộ cho bà vợ cả biết. Trở lại nhà Chú Lê, tôi lập tức hỏi chú ấy vừa rồi sao thể: Vất vả lắm mới tìm được mối liên quan giữa nhà họ Lan với Viên Lãng, sao chú ấy không vui mừng chút nào vậy?

Chú Lê thở dài nói: “Chuyện này không thể tra được nữa.” Tôi nghe chú ấy nói vậy thì gật đầu: “Chính xác, chuyện ở đây chắc chắn không đơn giản.” Đàm Lỗi bên cạnh cũng có điều không hiểu nên hỏi: “Tại sao vậy? Khó khăn lắm mới tìm được ra quan hệ giữa Viên Lãng với nhà họ Lan sao lại không tiếp tục điều tra nữa?”

Tôi vỗ vai Đàm Lỗi nói: “Thằng nhóc ngốc, cậu không nghĩ xem, hồn phách Viên Lãng tại sao phải bám vào núi ngọc? Điều này cho thấy vật đó rõ ràng có liên quan rất lớn tới cái chết của cậu ta, mà mấy năm trước khối ngọc đó được bày ở đâu?”

Đàm Lôi nghĩ một chút rồi nói: “Nhà vợ cả nhà họ Lan.”