Người Tìm Xác
Chương 163 : Chìm dưới nước
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Tôi vừa định chỉ vào phía đối diện, ý bảo đang nói chuyện với Trang Hà, không ngờ tên gia hỏa vừa mới ngồi trên ghế giờ đã không thấy đâu!
Đinh Nhất vừa ra tới, ngửi ngửi rồi cau mày nói: “Mùi khó chịu như vậy… Trang Hà đến à?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Anh ta đến bảo tôi đừng nhận việc kia, nói thứ đó oán khí quá nặng, sợ chúng ta không giải quyết được…”
“Sao anh ta biết chuyện này?” Đinh Nhất thắc mắc.
Tôi cũng không rõ lắc đầu: “Không biết…”
Ngày hôm sau, chúng tôi lại đến nhà họ Lê, Ngụy Tuyết Giai vẫn nhiệt tình như cũ, lần này cô ấy còn đem chiếc cúp hôm qua bày lên bàn trà. Nhưng tôi cầm rất lâu, cũng chỉ cảm nhận được những ký ức như hôm qua.
Chú Lê tính toán một lúc rồi nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao thứ bám trên đồ vật cũng chỉ là tàn hồn. Điều đạo diễn Lê yêu quý nhất là sự nghiệp điện ảnh của mình, cho nên những ký ức bám trên chiếc cúp này đều gắn liền với các bộ phim.”
“Vậy phải làm gì bây giờ? Không có ký ức sau khi Lê Quốc Đống lên máy bay, sẽ không biết được chuyện gì xảy ra sau đó, cũng không biết máy bay đi hướng nào…” Tôi lo lắng nói.
Chú Lê nghĩ rồi nói: “Chú nghĩ chúng ta vẫn nên xem lại nơi phát hiện ra đôi hài cũ..”
Chúng tôi nói là vì hâm mộ danh tiếng ngôi nhà cổ, nên muốn đến thăm quan. Người nhà Trương Duệ đưa chúng tôi đi thăm vòng quanh ngôi nhà. Khi đi đến gian phòng phát hiện di cốt của Triệu Khiêm, họ còn nói cho chúng tôi biết, nơi này vốn là từ đường dùng để thờ phụng tổ tiên, bên trong có một gian phòng tối ở giữa. Nhưng đến đầu thập niên 90 thì bị dỡ bỏ, sau khi Trương Duệ mua nơi này, mới khôi phục lại nguyên trạng.
Sau đó người nhà Trương Duệ còn mở cửa phòng, dẫn chúng tôi vào xem bên trong. Theo lời họ nói, dù đã rất cố gắng để khôi phục lại nguyên trạng, nhưng cũng chỉ được khoảng 60% so với lúc trước. Có nhiều thứ sau khi bị phá hủy, khó mà khôi phục như lúc ban đầu.
Tôi đi quanh phòng, nhưng không cảm giác được gì, xem ra lão tổ tông cũng không thích nơi này lắm. Sau đó họ lại đưa chúng tôi đến thăm mật thất, bên trong xuất hiện một không gian u ám nhỏ hẹp, thật khó để tưởng tượng Triệu Khiêm năm đó có thể đóng cửa ở trong này hơn nửa tháng! Mùi vị kia chắn chắn không dễ dàng gì.
Nhưng khi tay tôi chạm nhẹ vào ghế, hàng loạt hình ảnh xuất hiện trước mắt. Hóa ra nơi đây chứa đựng một chút tàn hồn của Triệu Khiêm… Tôi cẩn thận cảm nhận, thì ra năm đó Triệu Khiêm cam tâm tình nguyện chết ở đây.
Lúc trước sau khi bán đất đai của tổ tiên đi, phần lớn số tiền dùng cho dì Tư vào viện dưỡng lão, số còn lại được chi để chuyển thi cốt của Đỗ Quyên từ sau núi về khu mộ tổ tiên nhà họ Triệu.
Sau khi làm thỏa đáng hết những việc này, ông mới cầm đôi hài đi vào phòng tối tự sát. Biết người nơi này chết chết đi đi, cho nên thi cốt của ông ta phải mấy chục năm sau mới bị phát hiện.
Khi nhìn thấy những ký ức này, tôi vội vàng quay lại hỏi An Đông, anh ta có biết ở chỗ nào có đền thờ Trinh tiết vừa cao vừa to không? Loại đền thờ được xây liền nhau ấy…
An Đông nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có nghe qua chỗ mà anh nói, nhưng khi ấy tuổi nhỏ nên chưa từng nhìn thấy. Vào khoảng những năm 50 của thế kỷ trước, người ta có xây dựng một nhà máy thủy điện, nơi đó vừa hay lại thuộc khu vực xây dựng, nên chắc bây giờ đang ở dưới nước…”