Người Tìm Xác
Chương 1643 : Vấn đề tinh thần
Ngày đăng: 05:55 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới đầu vợ Uông Vũ là Lý Bình còn tưởng hay là con gái bị cảm? Nhưng sờ trán con thì không thấy sốt! Trước đó con gái họ đã từng vì không muốn đi học mà giả vờ bị bệnh, cho nên lần này Lý Bình cho rằng con gái chỉ là không muốn đi học, nên mới giả vờ mơ mơ màng màng mà thôi
Thế là chị ta bảo Uông Vũ lái xe đưa con gái đến trường đi học
Kết quả đến buổi trưa, Lý Bình nhận được điện thoại của trường học gọi đến, nói là tình trạng của Uông Dung không được tốt, bảo chị ta đến trường học xem sao
Khi Lý Bình vô cùng lo lắng đến trường, thì thấy con gái đang ngẩn người ngồi trong phòng giáo viên
Chủ nhiệm của lớp Uông Dung nhìn thấy3Lý Bình đến, bèn kéo chị ta sang một bên, nói: “Tình hình của Uống Dung không được tốt, từ lúc đến trường sáng nay đến giờ vẫn luôn trong trạng thái này, mặc kệ giáo viên trên lớp nói chuyện với cô bé thế nào, cô bé đều không hề có phản ứng
Chị mau đưa cháu đến bệnh viện khám xem sao, tránh để xảy ra chuyện không hay” Lý Bình hơi ngại ngùng bảo: “Không phải là vì nó không muốn học nên cố ý giả vờ sao?” Chủ nhiệm của lớp Uông Dung lắc đầu: “Tôi hiểu tính tình của Uông Dung, mặc dù bình thường đúng là cô bé có nghịch ngợm, nhưng cũng không phải dạng vì không muốn học mà giả vờ thành thế này
Mẹ Uông Dung này, chị mau đưa cô bé đến bệnh0viện khám đi, tuyệt đối đừng chần chừ nữa”
Sau đó Lý Bình đành đưa Uông Dung đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ hỏi Uông Dung cái gì cô bé cũng đều không trả lời, cả người cứ ngẩn ngơ như mất hồn vậy
Mặc dù bác sĩ đã nhiều lần bảo Lý Bình nhớ lại xem trong thời gian gần đây con gái chị ta có bị áp lực từ chuyện gì đặc biệt hay trong trường xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng Lý Bình nhớ rõ, tối hôm qua khi cô bé về đến nhà vẫn còn vui vẻ hớn hở kể chuyện ở trường, tâm trạng làm gì có chỗ nào không tốt đâu? Cuối cùng, bác sĩ cũng không chẩn đoán ra được là Uông Dung mắc bệnh gì, đành để Lý Bình đưa con gái về nhà5quan sát thêm mấy hôm nữa, nếu vẫn còn tình trạng như thế này, thì đành phải đưa cô bé đến bệnh viện tâm thần nổi tiếng trong tỉnh để điều trị
Lúc đó Lý Bình rất sợ hãi, không hiểu sao con mình tối hôm qua vẫn còn vui vẻ nhảy nhót, ngủ một giấc dậy lại phải đến bệnh viện tâm thần điều trị? Thế nên chị ta vội đưa con gái về nhà
Sau khi về đến nhà, Lý Bình nhìn kĩ hai mắt con gái, phát hiện hai mắt cô bé thất thần, ánh mắt nhìn mông lung, giống như là bị mất hồn vậy
Vừa nghĩ đến chuyện mất hồn, Lý Bình nhớ lại khi mình còn bé, đã từng nhìn thấy người thân trong nhà cũng bị mất hồn, sau đó phải mời một bà cốt đến thu hồn4lại, thế là chị ta lập tức gọi điện cho mẹ mình, hỏi xin số liên lạc với bà cốt kia
Bà cốt này bây giờ đã là một bà lão bảy mươi tuổi, khi bà ta nhìn thấy tình trạng của Uông Dung liên kết luận ngay là cô bé chắc chắn đã bị mất hồn
Nhưng không biết vì sao, bà cốt đã thử hết các biện pháp mình có thể nghĩ ra mà vẫn không thể chiêu hồn đã mất của Uông Dung về
Không còn cách nào khác, bà cốt đó đành từ bỏ, nhưng trước đi về, bà ấy có nói cho Lý Bình biết rằng đạo hạnh của mình chưa đủ, nên mới không thể gọi hồn của Uông Dung về
Nhưng đúng là Uống Dung bị mất hồn, cho nên bọn họ phải mau chóng tìm được một cao9nhân khác, nếu không, thời gian càng lâu thì khả năng chiều được hồn của Uông Dung càng nhỏ
Thể là trong mấy ngày kế tiếp, Lý Bình cùng Uông Vũ vận dụng hết các mối quan hệ của mình, tìm đến rất nhiều đại sư cùng bà cốt, nhưng cuối cùng thất bại vẫn hoàn thất bại
Về sau thực sự không còn cách nào khác, một người bạn của Lý Bình mới giới thiệu bọn họ đến chỗ Chú Lê
Chú Lê hoàn toàn ở một cấp bậc khác với mấy ông đồng bà cốt mà bọn họ tìm đến trước kia, đương nhiên
chủ yếu nằm ở vấn đề chi phí
Có điều, giá cao cũng có đạo lý của nó, loại chuyện này chỉ cần chúng tôi đồng ý làm, thì không có chuyện không giải quyết được
Sau khi vào nhà họ Uông, cả Uông Vũ và Lý Bình đều ở nhà, còn con gái họ là Uông Dung đang ngồi ngây người trong phòng mình
Lý Bình nói: “Tình trạng của Tiểu Dung bây giờ rất không tốt, nếu như không có chúng tôi ngày đêm trông chừng nó, thì nó gần như không có cảm giác gì cả, không biết nóng lạnh, nó đói, thậm chí không thể tự mình đi nhà vệ sinh”
Chú Lê đi đến trước mặt Uống Dung, sau đó búng ngón tay bên cạnh tại cô bé, kết quả Uống Dung không hề có một chút phản ứng nào
Chú Lê bảo hai vợ chồng Uông Vũ cẩn thận nhớ lại thật kĩ, trước khi Uông Dung xuất hiện tình trạng như hiện nay, thì có chuyện gì đặc biệt hay không?
Vẻ mặt Uông Vũ khổ sở, nói: “Vấn đề này bác sĩ tâm lý cũng hỏi chúng tôi rồi, nhưng đêm hôm đó lúc Tiểu Dung về nhà thật sự rất vui vẻ, nó còn lấy ảnh nó chụp ra cho chúng tôi xem mà”
Tôi nghe xong vội bảo họ đem tất cả ảnh Uống Dung chụp mang ra cho chúng tôi xem, biết đâu có thể tìm được đầu mối gì từ trong đó thì sao? Lý Bình vội vàng vào phòng Uông Dung tìm kiếm, sau đó lấy ra một đống ảnh chụp từ trong một hộp bánh bích quy
Tôi xem qua những bức ảnh này một lượt, nhưng không phát hiện có chỗ nào bất thường
Duy nhất có điểm kỳ lạ là những ảnh này Uông Dung đều chụp cảnh vật, không có bác nào có chụp người
Tôi nói: “Máy ảnh của cô bé đâu? Có thể để tôi xem một chút không” Uông Vũ vội vàng lấy ra một cái máy ảnh màu hồng nhạt từ trong ngăn kéo, khi cầm chiếc máy ảnh đưa cho tôi, ông ta mới nhận ra: “Cậu chính là người tôi gặp hôm mua chiếc máy ảnh này phải không” Tôi gật đầu: “Đúng thế, lúc ấy chúng tôi cũng có mặt ở đó
Thực không dám giấu, thật ra lúc đó tôi định mua chiếc máy ảnh này không phải vì tôi thích nó, mà vì tôi nghi ngờ chiếc máy ảnh này có vấn đề” Uông Vũ không hiểu được nên nói: “Có vấn đề: Có vấn đề gì? Tôi thấy Tiểu Dung dùng rất tốt mà, không hề bị trục trặc” Tôi giải thích: “Tôi nói cái máy ảnh này có vấn đề không phải là việc nó bị hỏng hóc, mà là có khả năng chủ nhân trước của chiếc máy ảnh này có vấn đề”
Hình như Uống Vũ vẫn không hiểu lắm, tôi đành phải nói thẳng cho ông ta hiểu: “Nói thế này cho dễ hiểu đi! Tôi nghi ngờ chiếc máy ảnh này là đồ của người chết”
Uống Vũ dùng vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Cái gì? Sao lại có thể như vậy?”