Người Tìm Xác
Chương 1656 : Lời nói dối có ý tốt
Ngày đăng: 05:55 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi cười một tiếng: “Có những lúc phải nói dối có ý tốt vì không muốn tổn thương bạn bè..
Triệu Tinh Vũ coi tôi là bạn bè thì mới dốc lòng nói với tôi những điều này, cho nên tôi cũng phải quan tâm tới cảm thụ của anh ta.” Đinh Nhất nghe xong đột nhiên hỏi một câu: “Vậy cậu có vì quan tâm đến cảm thụ của tôi mà gạt tôi không?” Tôi suy nghĩ rồi sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta và trả lời: “Sẽ không...”
Vào một buổi tối vài ngày sau đó, Trang Hà vẫn luôn cố ý trốn tránh tối lại đột nhiên xuất hiện, lúc đó tôi cũng hơi giật mình nói: “Cơn gió nào đã thổi ông anh bay ra đây vậy...”
Vậy mà Trang Hà lại hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Nghe nói con dao thép của cậu3bị hủy rồi?”
Tôi nghe xong cũng hơi đau lòng bảo: “Đúng như vậy! Nhớ tới chuyện này lại thấy tức giận, không ngờ cái tà phật song thân kia lại mạnh như thế, có thể làm vỡ nát con dao thép.” Không ngờ Trang Hà nghe xong lại tự lẩm bẩm: “Thật là ý trời khó tránh...” Tôi trầm giọng hỏi
“Có ý gì?” Những Trang Hà lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Không có gì..
Không có con dao thép đó tôi sẽ đi tìm cho cậu vật trừ tà khác, chỉ có mỗi rằng thú thì không đủ mạnh.” Tôi buồn cười bảo: “Thật ra tôi cũng không gặp nhiều chuyện ma quái thể đâu, anh cứ từ từ mà tìm..
Chỉ là trong tay không có thứ gì phòng thân thì cứ thấy không yên tâm.”
Trang Hà nghe tôi nói thế thì hơi suy nghĩ rồi gật đầu:0“Được, để tôi tìm xem...” Thật ra hôm nay lúc Trang Hà vừa xuất hiện thì tôi đã cảm giác anh ta hơi khác thường, trước đó đã quen với vẻ không đúng đắn, giờ đột nhiên chững chạc đàng hoàng làm tôi khó mà thích ứng
Mà chẳng biết những lời tôi nói Trang Hà có nghe được không, mà trước khi đi vẫn không quên dặn dò tối về sau gặp loại giống “Tà phật song thân” này thì nhớ trốn xa một chút...
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Chẳng lẽ tôi muốn trốn xa là có thể trốn được à? Còn chẳng phải là do chuyện này kéo theo chuyện kia?” Thật ra sau khi con dao thép bị hủy, ngoài chuyện tôi hơi tiếc nuối ra thì cũng không có cảm giác ảnh hưởng gì tới cuộc sống sau này lắm
Nhưng với sắc mặt của Trang5Hà tối hôm nay, thì con dao thép này có ý nghĩa đặc biệt nào đó với tôi, nếu không có con dao thép thì nhất định phải tìm vật gì khác thay thế mới được!
Sau khi việc này kết thúc, tôi cũng đã gọi điện hỏi chú họ, nhưng ông già này lại chuyển đề tài ngay sang chuyện của mình, chẳng nói câu nào về chuyện tôi đã hỏi
Tôi thấy tình hình này chắc cũng không hỏi được gì nên cuối cùng đành từ bỏ.
Mấy ngày sau đó Chú Lê nhận một vụ án, chú gọi điện hỏi tôi có đi cùng không
Tôi nghe xong thấy lạ nên hỏi: “Chú Lê, chú khách sáo với cháu như thể từ bao giờ vậy?” Chú Lê nghe thể tức giận bảo: “Còn không phải do chú họ của cháu, ông ấy đã đặc biệt dặn dò nếu hệ số4nguy hiểm quá cao thì không để cho cháu đi!”
Tôi nghe thể thì cười bảo: “Xem ra chú họ vẫn không hiểu rõ chú! Chú họ nói ngược rồi, nếu vụ án nào không có hệ số nguy hiểm thì cần gì cháu ra tay hả?” Chú Lê nghe thể cười mắng: “Thằng nhóc thối tha này! Mau lăn nhanh đến đây đi!”
Lúc tôi và Đinh Nhất đi vào trong nhà Chú Lê thì thấy chú và Đàm Lỗi đang chuẩn bị đồ vật cần thiết để mang theo
Tôi nhìn thấy vậy thì nghĩ rằng lần này chắc phải đi xa nhà! Tôi nói với vẻ mặt nghi hoặc: “Chú cũng đâu có nói phải đi xa nhà đầu! Cháu và Đinh Nhất chẳng mang theo gì cả!”
Chú Lê ngừng việc trong tay lại và nói: “Không cần bọn cháu mang cái gì cả, bọn chú chỉ cầm theo9một số phù chú và pháp khí thôi...” Tôi vừa cười vừa nói: “Tình huống như thế nào ạ? Tìm thi thể hay trừ tà?”
Chú Lê chỉ vào một xấp giấy tờ trên bàn: “Tự xem đi, toàn bộ tư liệu ở trong đó..
Hẳn là phù hợp với tiêu chuẩn do chú họ cháu đặt ra, không phải những vụ có hệ số nguy hiểm quá cao.”
“Được rồi! Nghe theo chú ấy thì cũng chỉ còn cách ngồi nhà xem tivi chẳng đi đâu hết!” Tôi phàn nàn.
Những Chú Lê lại trịnh trọng nói: “Thật ra cũng không trách chú họ cháu thần kinh quá nhạy cảm được, từ sau khi con dao thép của cháu bị hủy thì trong lòng chú luôn không thấy yên tâm, cứ cảm thấy trong tay cháu không có gì cầm phòng thân thì rất nguy hiểm.” Lúc này tôi duỗi tay cầm tư liệu trên bàn vừa xem vừa nói: “Cháu bây giờ đâu có yếu như thế! Kể cả mọi người không ở bên cạnh..
Tà ma bình thường cũng không gây thương tổn được đến cháu.”
“Vậy nhỡ đâu gặp được thứ không tầm thường thì sao? Cẩn thận mới chạy thuyền được vạn năm mà...” Chú Lê tiếp tục lải nhải
Tôi không nghe Chú Lê nói mà cúi đầu nhìn kĩ tài liệu trong tay
Người ủy thác vụ lần này họ Phương, tên là Phương Tự Triệu, người này là một CEO ngoài ba mươi tuổi của một công ty, anh ta nhờ chúng tôi giúp tìm kiếm mấy người thân của mình đã mất tích hơn mười năm trước.
Tôi nhìn số người muốn tìm nhiều đến nỗi trong lòng nghi ngờ liệu có phải năm đó mấy người này hợp nhau vào để từ bỏ thân nhân của mình không? Vì mấy người mất tích là ông, bà, hai vợ chồng nhà cô, cùng hai đứa con gái của ho.
Tình huống một nhà sáu người mất tích vài chục năm thật sự hiếm gặp, hầu hết các trường hợp trước đó đều là một đến hai người mất tích, bây giờ đột nhiên đi tìm sáu bộ hài cốt..
Đây đúng là một hoạt động lớn!
Cha của Phương Tự Triều có ba anh chị em, người anh cả Phương Tư Bình cũng là cha của Phương Tư Triệu, lúc ông ta thi đại học đã rời khỏi quê, sau khi trở thành kỹ sư xây dựng của một doanh nghiệp nhà nước, ông ta dẫn theo vợ con sông luôn trong thành phố
Phía dưới cha của Phương Tư Triệu còn có một người em trai và một người em gái, tên gọi lần lượt là Phương Tư An và Phương Tự Quyên.
Phương Tư An từ bé đã không chịu khó học tập, cùng do cha mẹ sinh ra những vận mệnh của hắn lại khác hoàn toàn với Phương Tư Bình
Đừng nói là lên đại học mà đến cả trung học còn chưa học xong đã bỏ.
Không phải nhà họ Phương không chu cấp được cho hai người đi học, mà chủ yếu là Phương Tư An không phải sinh ra để học
Còn em gái Phương Tự Quyên sau khi tốt nghiệp trung học xong thì kết hôn với người bạn từ nhỏ là Vương Hiểu rồi từ đó hai người ở lại sinh sống trong thôn
Vào năm xảy ra chuyện, Phương Tư Triệu đang học đại học, hàng năm anh ta chỉ có hai kỳ nghỉ hè và đồng mới có thể về nhà thăm ông bà, ai ngờ vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai khi anh ta trở về thì lại thấy cửa nhà ông bà mở toang mà bên trong không có một ai.
Phương Tư Triệu hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhưng không ai biết cả nhà ông Phương đã đi đầu
Trong nhà cũng rất bình thường không có dấu vết bị lục lọi, giống như bọn họ có việc gấp gì đó phải ra ngoài.