Người Tìm Xác

Chương 1674 : Quái vật khổng lồ

Ngày đăng: 05:56 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc tôi đang do dự không biết có nên dùng lại chiêu cũ, dùng dây giày đem trói hắn lại như anh bạn mặt đen kia không, thì lại nghe thấy trong bóng tối xa xa truyền đến âm thanh tạp tạp tạp.

Nghe thấy âm thanh này, lòng tôi trùng xuống, không phải lại thêm một “con” nữa đấy chứ? Nếu như chỉ có một tên không xương tôi còn có thể đối phó được, chứ thêm một tên nữa thì không chắc, dù sao bây giờ tôi cũng chưa biết lực chiến đấu của bọn chúng như thế nào

Nếu dễ ăn như anh bạn mặt đen kia thì còn dễ nói chuyện, nếu không với cục diện hai đánh một chưa chắc tôi đã chiếm được ưu thế.

Trong lúc tôi đang suy tính thì một dạng “động vật thân mềm” khác3xuất hiện, đến khi tôi nhìn thấy rõ mặt người đó, tôi nhận ra đây là một thành viên khác trong đội của Lý Thiên Phong

Đầu tiên thấy hai người này đối mặt nhau ngửi ngửi, sau đó phát ra âm thanh tê tê kỳ quái, không giống âm thanh do con người phát ra.

Hiện giờ đội của Lý Thiên Phong đã tổn thất mất hai người, không biết tình hình của đội trưởng Lý Thiên Phong thế nào? Nhưng có một chuyện tôi có thể khẳng định, đó chính là Đinh Nhất chắc chắn sẽ không biến thành dạng như thế kia, anh ta tuyệt đối sẽ kiên trì đến cùng

Tôi chậm rãi chuyển động cơ thể, định lách qua hai tên đang không ngừng ngửi nhau kia, tôi phải tranh thủ thời gian tìm được Đinh Nhất, nếu không chỉ một0mình tôi thì không nắm chắc đánh lại được hai hay ba “động vật thân mềm” trong cái động này được

Không ngờ đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó ném một nắm bùn vào người mình, lúc đó trong đầu tôi nghĩ ai lại dùng bùn thổi ném vào người tôi như thế hả?! Nhưng tôi hiểu ra ngay là có người đang ra hiệu cho mình.

Tôi lập tức quay đầu nhìn theo hướng nắm bùn bay đến và thấy một người đàn ông mặc đồng phục thám hiểm của đội Lý Thiên Phong đang ngồi dựa vào một khối đá

Lần này tôi không nhìn kĩ cũng đoán được người đó là ai..

Trước đó có ba người trong đội Lý Thiên Phong đi xuống, hai người đã thành cái dạng kia, vậy thì người đang ngồi dựa vào tảng5đá chỉ có thể là Lý Thiên Phong mà thôi

Khi ánh đèn trên đầu tôi chiếu vào vị trí anh ta đang ngồi, anh ta hơi ngẩng đầu lên, sau đó làm thủ thế ra hiệu bảo tôi im lặng

Tôi biết ngay thần trí của anh ta vẫn hoàn toàn tỉnh táo, trong cái nơi quái quỷ này cuối cùng tôi cũng tìm được “người nhà” rồi.

Nhưng nếu tinh thần anh ta hoàn toàn tỉnh táo thì vì sao cứ ngồi im ở đấy? Chẳng lẽ vì sợ hai “động vật thân mềm” kia phát hiện ra à? Hơn nữa, anh ta đang ở đây, vậy thì Đinh Nhất cũng nên ở gần đây mới đúng, vì sao người đầu tiên ra hiệu cho tôi lại là anh ta? Một dự cảm không lành từ từ dâng lên trong lòng tôi, thế là4tôi nhẹ nhàng di chuyển từng chút từng chút về hướng của Lý Thiên Phong, muốn xem tình hình hiện tại của anh ta thế nào.

Lúc này hai “động vật thân mềm” kia dường như đã xác định đối phương là đồng loại, nên tạo thành một nhóm hai “con” một trước một sau bò vào trong bóng tối cách đó không xa, tội nhân cơ hội này dán vào vách động chậm rãi di chuyển, từ từ đến gần Lý Thiên Phong.

Thật ra khoảng cách giữa hai chúng tôi cũng không xa, với bước chân bình thường thì chỉ ba, bốn bước là tôi đã đến nơi

Nhưng vì sợ kinh động tới hai tên kia nên tôi đành cố gắng di chuyển chậm chạp không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cuối cùng tôi cũng đến được bên người Lý Thiên Phong,9lúc này ngoài mùi bùn tanh tưởi trên người anh ta, tôi còn ngửi thấy một mùi khác..

đó chính là mùi máu nồng nặc, tôi lập tức hiểu ra ở đây có người đang bị chảy máu!!

Bởi vì người gần tối nhất là Lý Thiên Phong, cho nên người bị thương đầu tiên tôi nghĩ đến là anh ta, thế là tôi nhìn sắc mặt anh ta và phát hiện nó tái nhợt một cách dị thường

Tôi vốn định kiểm tra xem anh ta bị thương ở chỗ nào, nhưng anh ta lại kéo bàn tay tôi, sau đó viết chữ vào lòng bàn tay tôi.

Tôi cẩn thận cảm nhận, phát hiện anh ta đang viết một câu lên bàn tay tôi: “Đừng lên tiếng..

bọn chúng sẽ không thấy anh.” Tôi biết với cách giao tiếp như thế này có nhiều chuyện không thể nói rõ ràng được, thế là tôi gật đầu với anh ta biểu thị tôi đã biết, sau đó kéo tay anh ta viết lên: “Anh bị thương có phải không? Đinh Nhất đâu?” Lý Thiên Phong chờ tôi viết xong, anh ta không trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi, mà quay đầu ra hiệu cho tôi nhìn về phía bên trái đằng trước anh ta

Tôi lập tức nhìn theo hướng anh ta ra hiệu, chỉ thấy một bóng người đang nằm lặng yên trên mặt đất.

Tôi quá quen thuộc với cái bóng lưng kia, không phải Đinh Nhất thì còn là ai nữa? Nhưng tôi không ngờ anh ta lại cứ thế nằm gục ở chỗ đó, chẳng lẽ anh ta bị thương rồi?

Thế là tôi định đi qua đó xem tình hình anh ta thế nào, nhưng bị Lý Thiên Phong kéo lại, sau đó anh ta ra hiệu bảo tôi nhìn sang bên cạnh Đinh Nhất, khi tôi nhìn sang thì thấy một thứ vượt quá sức tưởng tượng của tôi, nó cũng đang yên tĩnh nằm bên cạnh Đinh Nhất.

Lúc ấy tôi còn tưởng là mình hoa mắt? Nơi này làm sao lại có thể xuất hiện một con quái vật khổng lồ như vậy! Nhưng sự thật chứng minh tôi không hề hoa mắt, hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ ràng, thực sự rất rõ ràng..

Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy một phần của thứ kia, thế nhưng cũng có thể nhận ra đó là một cái đầu rắn to bằng vại nước

Nó cứ an tỉnh nằm bên cạnh Đinh Nhất, giống như đang ngủ vậy.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn đường hẹp khi nãy tôi bò vào chính là đường đi của con rắn khổng lồ này sao? Không biết con rắn này ở dưới đáy động này đã ăn gì mà to lớn đến mức này? Ăn xác chết à? Tôi cân nhắc một chút, nếu muốn cứu Đinh Nhất, trước hết phải đưa được Lý Thiên Phong và hai “động vật thân mềm” kia lên trên trước đã, nếu không đến khi tôi cứu Đinh Nhất sẽ đánh động con rắn khổng lồ kia, đến lúc đó những người khác muốn toàn mạng thoát ra cũng khó mà làm được.

Nghĩ vậy, tôi viết vào lòng bàn tay của Lý Thiên Phong: Bây giờ tôi sẽ dụ hai kẻ kia đi, sau đó hai chúng ta khống chế bọn họ, trói lại rồi lôi lên khỏi động.”

Nhưng Lý Thiên Phong lại lắc đầu, viết vào lòng bàn tay tôi: “Bây giờ tôi không đi được, anh quay lại cứu Đinh Nhất rồi từ từ chui ra ngoài đi.”

Tôi giật mình, vội hỏi anh ta: “Vì sao không ra được? Anh bị thương à?” Lý Thiên Phong gật đầu yếu ớt, sau đó dùng tay chỉ vào lưng mình rồi viết lên tay tôi mấy chữ: “Tôi bị ngã gãy cột sống.”