Người Tìm Xác
Chương 1678 : Sơn thần lão gia
Ngày đăng: 05:56 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này tôi mới phát hiện ra con súc sinh này có hứng thú với tôi hơn với Đinh Nhất, chỉ tiếc là ở đây không có người khác, nếu không có thể nhân cơ hội nó đi theo tôi để cứu Đinh Nhất ra ngoài trước.
Khi tôi đi đến chỗ sâu hơn trong cái hang này, tôi phát hiện nơi này còn rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, mà điều này cũng nói nên con rắn trắng khổng lồ không chỉ dài có mười mấy mét như tôi ước lượng
Có điều là cho dù nó di chuyển thể nào thì cái đuôi của nó vẫn luôn luôn nằm trong bóng tối của hang..
Tôi thầm nghĩ, nếu mày đã không ăn thịt tao thì để tạo tìm đến đuôi mày xem,3xem mày với Bạch Tổ Trinh có phải thân thích hay không.
Nhưng không ngờ tôi chưa đi được bao xa, trong đầu đột nhiên vang lên một trận âm thanh chói tai, chỉ có mấy giây mà tôi đã không thể chống đỡ được, chỉ có thể vô lực bịt lấy lỗ tai quỳ trên mặt đất.
Theo từng đợt âm thanh chói tai, từng đoạn ký ức ngắn ngủi như muốn phá vỡ đầu tôi ra để kéo nhau chui vào..
Tôi không ngờ trong nơi sâu thẳm này còn có hài cốt, hơn nữa bộ hài cốt này còn có vẻ không hề đơn giản
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi tôi từ dưới đất đứng lên, quần áo trên người tôi đã bị mồ hôi lạnh thấm0ướt
Tôi hoảng hốt đi mấy bước về phía trước thì thấy bên cạnh một tảng đá lớn có một bộ xương người..
Mà trên tảng đá lớn cạnh bộ xương người kia có một thứ trông giống như cây trượng phật đứng thẳng, bên dưới trượng phật kia..
thình lình xuất hiện một cái đuôi rắn to!
Mặc dù bộ hài cốt kia đã không nhìn được ra hình dáng ban đầu, thế nhưng từ quần áo và phần xương đầu không có sợi tóc nào thì có thể đoán ra, người này là một vị hòa thượng
Nếu như không phải tôi đã cảm nhận được tàn hồn của bộ hài cốt này, có lẽ tôi đã ảo tưởng rằng mình nhìn thấy Pháp Hải* và Bạch Tố Trinh ấy chứ...
* Một nhân vật5khác trong Bạch Xà truyện, là đại sư trụ trì chùa Kim Sơn
Tôi nói vì sao con rắn này đi tới đi lui mà chỉ có đầu không thấy đuôi đâu? Hóa ra đuôi của nó bị một vị cao tăng đắc đạo dùng trường cố định trên tảng đá
Tuy cây pháp trượng này nhìn có vẻ rất có uy, nhưng nếu xét theo góc độ vật lý, thì chiếc trường này không đủ trọng lượng để cố định đuôi của con rắn có hình thể to lớn thế này, nhìn tình huống này thì có thể nói cây pháp trượng này chắc chắn là một vật báu!
Lúc này con rắn thấy tôi đứng im không nhúc nhích trước bộ hài cốt, nó có vẻ lo lắng dùng đầu rắn khẽ4đẩy đẩy tôi, tôi hiểu ngay nó muốn tôi rút cái trường đang găm đuôi nó vào tảng đá ra...
Tôi thầm nghĩ mày cũng đánh giá táo quá cao rồi đấy? Nhìn mức độ găm vào trong tảng đá của cây trượng này, có lẽ cũng phải cắm sâu đến mấy chục phân, tôi tự hỏi không biết phải dùng sức mạnh như thế nào mới rút được cái trường từ trong tảng đá ra được
Hơn nữa, nếu tùy tiện ai cũng có thể rút được cây trường từ trong tảng đá ra, vậy thì con rắn trắng khổng lồ này cũng không bị giam ở đây lâu như thể.
Con rắn thấy tôi không có ý định rút cây trượng ra, thì lại dùng cái đầu rắn đẩy tôi một cái,9lần này lực đẩy của nó không được kiểm soát tốt lắm, khiến thân thể tôi đột nhiên lao về phía trước thiểu chút nữa đã lao vào trong ngực vị cao tăng đắc đạo kia.
Tôi nổi giận, tức khí nói: “Mày có đẩy tao cũng không được đâu! Thứ này là cái gì trong lòng mày không phải biết rõ sao? Nếu như người bình thường ai cũng có thể nhổ nó ra được thì mày cũng đâu bị giam ở đây chứ!”
Lần này dường như nó hiểu tôi nói gì, thậm chí nó còn cúi đầu thở dài trước tôi, dường như đang cầu khẩn tôi nhanh nhanh nhổ pháp trường kia ra
Tôi thấy con rắn trắng khá lịch sự đối với tôi, nên cũng nhẫn nại nói với nó: “Mày đừng cuồng, chờ tao xem ký ức của vị cao tăng này đã, rồi mới biết là có thể nhổ được cái này ra hay không...”
Sau khi nói xong tôi cũng không để ý đến sự thúc giục của nó mà từ từ ngồi xuống cạnh hài cốt của lão cao tăng, nhẹ nhàng chạm tay lên xương đầu gối của ông ấy..
Trong chớp mắt, ký ức khi còn sống của lão tăng kia như thủy triều ùa vào trong đầu tôi, có điều không biết vì sao, tôi lại cảm thấy những ký ức này rất quen thuộc, giống như đang xem lại bộ phim cũ mà mình đã lãng quên
Vị cao tăng này pháp hiệu là Tuệ Không, là một người tu hành vào năm hiệu Trinh Quán thời nhà Đường
mặc dù ông ấy cả đời cơ khổ, nhưng lại rất có tuệ căn với Phật pháp, vì thể chưa đến ba mươi tuổi đã xuất gia làm hòa thượng.
Nhưng vị Tuệ Không đại sư này lại khác với những hòa thượng khác, ông ấy không thích phổ độ chúng sinh trong các chùa miếu, mà chỉ thích đi đây đi đó, làm một vị tu sĩ hành khất khổ cực
Trên con đường vẫn du tứ phương nếu ngẫu nhiên gặp phải yêu nghiệt tà ma làm hại nhân gian, ông ấy đều dùng Phật pháp hướng thiện cho chúng.
Năm đó khi Tuệ Không đại sư vấn du đến nơi này, gặp phải Bạch Xà đã gây ra nhiều việc ác, lần đầu tiên Phật pháp của ông không hữu dụng..
Lúc đó, khi Tuệ Không đến đây, nghe dân làng nói mỗi năm thôn dân nơi đây đều phải cúng tiến động nam đồng nữ cho lão Sơn Thần trong núi này, để đảm bảo mưa thuận gió hòa, gia đình bình an.
Tuệ Không nghe vậy thì biết lão Sơn Thần này không phải kẻ tốt đẹp gì, ăn thịt trẻ con như vậy chắc chắn không phải quỷ cũng là yêu! Thế là Tuệ Không một mình lên núi, định cẩn thận chăm sóc vị Sơn Thần lão gia hằng năm đều bắt thôn dân cũng tiến trẻ em kia.
Nhưng ông đi quanh núi ba ngày ba đêm mà chẳng gặp được bất cứ yêu vật gì, đừng nói là vị Sơn Thần tiếng tăm lừng lẫy kia, đến một con yêu quái bình thường cũng không nhìn thấy
Khi Tuệ Không định từ bỏ ý định tìm kiếm, quay người chuẩn bị xuống núi, thì đột nhiên nhìn thấy trong một khe núi nhỏ có một cô gái đang nằm
Tuệ Không nhìn cô gái kia mặc quần áo mộc mạc, nhất định là con gái một gia đình bình thường dưới chân núi, chỉ không biết vì sao lại một mình ngất ở nơi hoang vắng này?
Tuệ Không sinh lòng trắc ẩn, cho cô gái uống nước để tỉnh lại, rồi hỏi thăm vì sao cô bị ngất xỉu trong núi? Cô gái kia sau khi tỉnh dậy, đầu tiên nhìn thấy Tuệ Không thì hoảng sợ, nhưng khi nhận ra ông là một hòa thượng, cô gái khóc òa lên, nói là mình bị một con rắn trắng cuốn từ nhà vào trong núi này
Cô gái nói mình sợ quá nên đã ngất đi, cho nên chính cô cũng không biết vì sao mình lại bị ngất ở đây.
Tuệ Không nghe cô gái kia miêu tả thì kết luận rằng con rắn trắng kia đã thành tinh, chắc chắn nó chính là Sơn Thần lão gia trong lời kể của người dân dưới chân núi! Ông thấy cô gái đã tỉnh, nên có lòng dẫn cô ta theo xuống núi.
Thế nhưng dù sao Tuệ Không cũng là người xuất gia, trên con đường nhỏ hoang vắng, một tăng nhân đi cùng một cô gái cũng không được thích hợp lắm
Có điều, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu như cứ để cô ta ở lại trong núi, chỉ sợ sớm muộn gì cũng thành bữa ăn cho vị Sơn Thần lão gia kia...