Người Tìm Xác
Chương 176 : Bỏ nhà đi
Ngày đăng: 05:37 30/04/20
Đinh Nhất nhanh chóng nhào tới đè ông ta xuống mặt đất, sau đó quay lại nói với tôi: “Được rồi, báo cảnh sát đi!”
“Thả tôi ra! Các người không có quyền gì bắt tôi hết! Tôi phải gọi điện cho luật sư!” Tôn Liên Thành điên cuồng gào thét.
Nhưng tôi biết dù có là luật sư lớn của hoàng gia thì cũng chẳng cứu nổi ông ta! Chắc bố vợ là Bí thư Bộ Giáo dục của ông ta còn đang hối hận, vì sao lại gả con gái mình cho thứ cặn bã như vậy đấy!
Cảnh sát đến đưa tất cả những pho tượng trưng bày trong sân vận động đi. Họ còn cẩn thận thu thập lời khai của tôi, tất nhiên tôi phải giả vờ ngây thơ, nói là mình sơ ý làm đổ tượng của giáo sư Tôn, không ngờ trong đó lại có người chết!
Sau đó cảnh sát tới nhà Tôn Liên Thành, tìm được thêm mấy pho tượng có giấu thi thể nữa. Vụ án này quá lớn, đã không còn do cảnh sát khu vực như họ xử lý được, nên phải báo lên Sở Công an tỉnh.
Nhưng không ngờ cuối cùng chuyện này lại bị đè xuống, chắc là vì sợ những người dân sống ở đó bị khủng hoảng, hoặc sợ làm ảnh hưởng đến kế hoạch chiêu sinh của học viện Mỹ thuật. Vì dù sao ở địa phương nhỏ như vậy, cũng chỉ có mỗi một trường đại học này để tự hào.
Về sau Tô Bắc Bắc nói, mặc dù vụ án đã bị áp xuống, nhưng tội lỗi của Tôn Liên Thành vẫn bị xử lý. Lúc hành hình, gia đình của những người bị hại đều được gọi đến trình diện, coi như là cho họ một sự công bằng.
Về đến nhà, tôi kể lại vụ kỳ án này cho chú Lê nghe, chú ấy lắc đầu liên tục rồi nói: “Trên đời này, thứ hiểm ác nhất chính là nhân tính. Có vài người nhìn bề ngoài thì quần là áo lượt, nhưng nội tâm lại bẩn thỉu, khốn nạn vô cùng… Giờ thì tốt rồi, cuối cùng những người bị hại cũng có thể được yên nghỉ.”
Khi tôi tới bệnh viện thăm Chiêu Tài, còn kể chuyện này cho chị ấy nghe. Tôi nói rằng, vì nể mặt chị ấy nên tôi mới bằng lòng giúp Tô Bắc Bắc, nên chị đã nợ tôi rất nhiều, nhất định phải mau chóng tỉnh lại trả cho tôi.
Nhưng không ngờ con gái mình lại không có ở đấy. Vì đã tới nhiều lần nên chủ quán net cũng quen mặt, thấy ông lại đến tìm con gái thì nói: “Con gái nhà chú hôm nay không đến chơi!”
Lúc đầu ngài Nghê không tin, nhưng ông ấy vào tìm một vòng thì thấy đúng là không có thật. Chủ quán là người khá dễ tính, cho ông ấy xem camera giám sát, đúng là không thấy bóng dáng Nghê Văn Sảng đâu thật.
Thế là ông lại đi tới mấy tiệm khác, nhưng vẫn nhận được kết quả giống nhau. Chẳng lẽ con gái biết mình sẽ đi tìm nên đổi sang quán khác rồi? Đây không phải lần đầu tiên con gái của ngài Nghê trốn nhà đi, cho nên ông không báo cảnh sát mà về nhà chờ, đến khi nào con gái tiêu hết tiền sẽ về thôi.
Cuối cùng ông ấy đợi suốt ba ngày, ông nhớ con gái chỉ mang tầm trăm tệ, làm sao có thể chịu nổi quá ba ngày ở bên ngoài? Thế nhưng ông không thể ngờ được rằng, mình chờ ba ngày, lại ba ngày nữa mà con gái vẫn chưa trở về.
Lúc này ngài Nghê đã đứng ngồi không yên rồi, ông ấy đến đồn công an báo án. Thật ra cảnh sát rất ghét dạng vụ án như thế này, họ cũng chẳng có cách nào với những thiếu nữ đang trong thời kỳ phản nghịch cả.
Dù sao cô bé này cũng đã 15 tuổi, nếu không kiểm tra thẻ căn cước thì trông chẳng khác gì một người lớn cả, nếu chính cô bé không muốn về nhà, thì dù cảnh sát có xuất toàn lực thì cũng khó tìm được.
Ngài Nghê thấy dù có báo cảnh sát còn chẳng bằng tự mình đi tìm đây? Thế là ông ấy lại đi hỏi tất cả bạn học của cô bé, nhưng vẫn không ai biết tung tích của cô.
Đột nhiên ngài Nghê có dự cảm không tốt, hôm đó con gái ông đi từ phòng thử quần áo ra, có phải đã bị người ta bắt cóc hay không? Dù sao lúc đó chỗ ông ngồi cũng cách phòng thử đồ khá xa, nếu thật sự con gái gặp phải kẻ xấu thì cũng khó mà phát hiện được.