Người Tìm Xác
Chương 1773 : Bóng lưng người phụ nữ
Ngày đăng: 05:57 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng giám đốc Phác ngạc nhiên lắm, bèn vội hỏi Chú Lê xem trận pháp này còn vận hành tốt không? Chú Lê lắc đầu nói: “Không phải trận tụ tài không còn hoạt động, mà trận pháp này ngoại trừ tụ tài ra còn có thể trừ tà...” Tổng giám đốc Phác nghe xong không hiểu nên hỏi: “Điều này không tốt à?”.
Chú Lê khẽ than thở: “Tổng giám đốc Phác, công hiệu của trận pháp này là ngăn cản toàn bộ những thứ âm tà, thế nhưng nó lại không ngăn được những vật sinh ra bên trong nó..
Nếu như trận pháp này bố trí tại phạm vi nhỏ ví dụ như một ngôi nhà hay một tòa nhà thì không có vấn đề bởi vì phạm vi nhỏ nên xác suất có tử vong ngoài ý muốn là rất thấp
Những nhà máy của ông3diện tích quá lớn cho nên nó tạo ra một cộng đồng nhỏ, một khi có người chết bên trong mà người đó lại có oán khí làm âm hồn không tan được sẽ lại xuất hiện tình trạng công nhân bị hại.”
Tổng giám đốc Phác nghe xong sầm mặt xuống một lúc lâu sau mới nói với vẻ u ám: “Lê đại sự muốn nói là những công nhân trước đó liên tục ngã chết đều vì nguyên nhân này?”
Chú Lê gật đầu: “Tôi sẽ không giải thích tỉ mỉ cho ông nguyên nhân cụ thể, nhưng tôi tin rằng nếu ông nói tình huống cho vị cao nhân đó thì ông ta sẽ tự biết vấn đề xảy ra ở đâu.” Không ngờ Tổng giám đốc Phác nghe xong lại lộ vẻ khó xử và bảo: “Lê đại sư, thật không dám giấu, vị đại1sư bố trí trận pháp cho tôi nhiều năm trước đã qua đời cách đây hai năm, cho nên lần này tôi mới nhờ bạn mời ngài đến chỗ này...”
Tôi thầm nghĩ, bảo sao người có thể bố trí trận pháp này có bản lĩnh không hề kém Chú Lê, đáng lẽ Tổng giám đốc Phác gặp phải loại chuyện này phải tìm người đó trước chứ..
Hóa ra ông ta đã chết được hai năm, cho nên lúc này mới tìm Chú Lê để thay thế.
Chú Lê nghe vậy thì liên tục thở dài, nói: “Vậy Tổng giám đốc Phác có tính toán gì không?” Thật ra Chú Lê nói câu này là đưa cho ông ta một đầu gậy để có thể trèo lên, Tổng giám đốc Phác tinh ý như thế sao có thể không nhận ra, thế là ông ta cầu khẩn: “Lê đại6sư, bất kể thế nào ngài cũng phải giúp lão Phác này một lần, bởi vì hiện giờ tôi đã không tìm được ai có bản lĩnh huyền học giỏi như ngài!” Cú vỗ mông ngựa này rất kêu, Chú Lê nghe xong lập tức cười to: “Tốt, nếu Tổng giám đốc Phác đã nói như thế vậy thì tôi cũng cố mà sửa trận pháp của vị đạo hữu đã bố trí trước đó...”
Thật ra thay đổi trận pháp đối với Chú Lê không phải việc gì khó, khó là ở chỗ phải thay đổi bố cục mà người khác đã lập ra trước đó
May mà hiện giờ người bố trí trận pháp đã tèo nên Chú Lê muốn sửa thế nào thì sửa.
Trình độ phong thủy của Chú Lê vẫn luôn thuộc top đầu trong giới, trải qua sự thay đổi của chú vừa giữ4được nguyên cơ sở của trận tụ tài lại có thể bỏ đi pháp khí trừ tà, từ đó sẽ không xuất hiện tình huống âm sai không vào được nữa.
Lần này có thể nói Chú Lê kiếm được món lớn, lúc trở về chú cười toe toét suốt, tôi nhìn cái dáng vẻ tham tiền của chú mà không nhịn được cười và quên luôn chuyện mình đã giết ma.
Đến khuya sau khi về nhà, chúng tôi đón Kim Bảo về sau mấy ngày không gặp, con chó này rất hưng phấn khi nhìn thấy chúng tôi, xem ra dù nó không tim không phổi nhưng vẫn biết ai là chủ nhân của mình!
Hai ngày vừa qua chúng tôi ngủ ở ký túc xá của mấy người Mạnh Đào nên chẳng được tắm, sau khi về đến nhà tôi và Đinh Nhất đều bật tốc độ3ai nhanh người đó tắm trước..
Cuối cùng Đinh Nhất với ưu thế tuyệt đối đã giành hạng nhất
Đương nhiên chủ yếu vì tôi không muốn tranh giành với anh ta, dù sao tôi vẫn giỏi chịu đựng mùi thổi hơn Đinh Nhất.
Tắm rửa xong nằm trên giường của mình thật sự rất thoải mái, cảm giác hài lòng này làm tôi bị cơn buồn ngủ tấn công dồn dập và cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
Không biết đã qua bao lâu, tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại và phát hiện cửa phòng ngủ đang mở, có một ánh sáng yếu ớt chiều từ phòng khách vào.
Lúc đầu tôi còn tưởng là Đinh Nhất đang ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại, thế là tôi đứng lên muốn đi bật đèn cho anh ta bởi vì dùng điện thoại kiểu này rất hại mắt.
Những lúc tôi đi đến phòng khách thì thấy ánh sáng đó phát ra từ tivi chứ không phải do Đinh Nhất đang dùng điện thoại
Trong lòng tôi hơi khó hiểu, vì bình thường nếu tôi không bật tivi thì Đinh Nhất chẳng bao giờ chủ động bật nó chứ đừng nói đến kiểu màn hình đầy sóng nhiều như thế này.
Đầu tiên tôi lượn một vòng trong phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Đinh Nhất, tôi bèn gọi về hướng cửa phòng anh ta: “Đinh Nhất?” Tiếc là trong phòng chẳng có tí phản ứng nào, ngay lúc tôi định đẩy cửa nhìn xem Đinh Nhất có trong đó không thì đột nhiên nghe thấy phía sau có một tiếng thở dài hư ảo
Trước đó tôi đã từng nghe thấy cái giọng này ở nhà An Tuệ Khiết, tôi vội quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ đang đứng bên cạnh cửa sổ và quay lưng về phía mình
Mặc dù tôi thấy bóng lưng này hơi quen quen nhưng trong nhất thời không thể nhớ được đã gặp ở chỗ nào..
Thế là tôi không tự chủ được mà đưa tay về phía thắt lưng, nhưng sờ một cái mới nhớ lúc nãy khi đi ngủ tôi đã đặt Kim Cương Xử ở đầu giường rồi.
Nhưng dù sao đây là nhà của tôi nên cũng không quá sợ, tôi bèn ho nhẹ một tiếng, sau đó học theo giọng điệu của Chú Lê: “Yêu nghiệt phương nào dám tác quái ở đây?” Người phụ nữ đó nghe xong thân thể hơi giật giật nhưng không hề quay đầu mà lại phát ra một tiếng thở dài như có như không..
Điều này khiến tôi ngơ ngác không biết âm hồn này định làm gì.