Người Tìm Xác
Chương 1783 : Cảm giác cực kỳ khó chịu
Ngày đăng: 05:57 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta vô cùng bực là tại sao những người đó không đọc thư của mình mà dễ dàng tin lời “mình” nói thế: Tất cả rơi vào đường cùng, Lư Cầm đành phải gửi tin cầu cứu ra bên ngoài bằng đủ mọi cách trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình còn tỉnh
Nhưng cuối cùng lại không có một lần nào thành công, nếu không cuối cùng Lư Cầm sẽ không chết thảm ở trong nhà
Trang nhật ký cuối cùng của Lư Cầm được viết vào một ngày trước năm ngoái
Trong nhật ký, cô ta nói lần này mình tỉnh lại cảm rất cực kỳ khó chịu, cả người có cảm giác cứng ngắc, giống như mình đã là người chết rồi vậy
Thậm chí cô ta còn dự đoán rằng có thể mình sẽ không tỉnh lại nữa, hơn nữa cô ta3không rõ từ khi nào mà trong nhà lại có nhiều mèo con như thế?
Đúng như Lư Cầm dự đoán, nhật ký của cô ta đến đây là hết
Kết hợp với lời hàng xóm và kết quả khám nghiệm tử thi của cảnh sát, ắt hẳn là Lư Cầm viết xong trang nhật ký này không lâu thì chết ở trong nhà...
Những đứa trẻ Tuấn Bác kia đã đi đâu? Vì sao nó muốn giết chết Lư Cầm? Chẳng lẽ bởi vì cơ thể của cô ta đã tới giới hạn không thể cung cấp dinh dưỡng nữa nên cần phải đổi người khác ư? Hay là có lý do khác cần giết chết Lư Cầm để hoàn thành nghi thức gì đó? Đọc đến đây, tôi đột nhiên rất tò mò về chiếc điện thoại di động cũ mà Lư Cẩm đặt1ở phòng khách, không biết có còn ở đây không!? Vì thế tôi giao cuốn sổ tay cho Chú Lê, rồi nhanh chân đi tới phòng khách tìm kiếm
Dựa theo mô tả của Lư Cầm trong nhật ký, chắc hẳn là cô ta giấu chiếc điện thoại di động kia ở một chỗ vừa có góc quay thoáng đãng vừa bí ẩn, hơn nữa vị trí này còn có thể cùng lúc nhìn thấy mấy cửa phòng mới được
Như vậy xem ra, cũng chỉ có trên kệ sách ở góc phía Tây Bắc của phòng khách phù hợp với điều kiện này
Tôi ôm hy vọng rất lớn và bước đến trước kệ sách cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng quả nhiên tìm thấy chiếc điện thoại di động cũ kia của Lư Cầm ở giữa hai quyển sách
Hóa ra Lư Cầm dùng dao6con khoét một lỗ vừa đủ chỗ để một chiếc điện thoại di động giữa hai quyển sách dày, rồi nhét điện thoại di động vào giữa, chỉ để lộ ống kính để quay phim
Xem ra mỗi người phụ nữ đều có tiềm năng làm đặc công, chỉ phụ thuộc vào việc có ý định khai quật hay không mà thôi!
Khi Chú Lê nhìn thấy chiếc điện thoại di động tối cầm trong tay cũng khá kinh ngạc, vì vậy chú ấy lập tức bảo Đàm Lỗi ra xe lấy sạc điện thoại đa năng vào sạc pin để khởi động máy..
Tôi đoán nếu Bạch Kiện biết có thứ này, lúc về thể nào cũng mắng cho hai cậu cảnh sát đang nằm ngủ trên giường đến lúc tỉnh lại thì thôi.
Có điều cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, vì không4ai có thể bảo đảm khi điều tra mỗi một hiện trường vụ án sẽ không bỏ sót thứ gì
Hơn nữa bây giờ Hứa Kiến và Chu Chỉ Khải còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện kìa, cho nên lúc này cũng không phải lúc trách bọn họ.
Đàm Lỗi nhanh chóng lấy sạc đa năng tới sạc pin cho chiếc điện thoại cũ của Lư Cầm
Nhưng không biết có phải bởi vì đã hết pin quá lâu hay không mà mặc dù chúng tôi cắm sạc rồi cũng không thể khởi động máy bình thường
Tôi khá nóng nảy: “Không phải là hỏng rồi chứ?”
Đinh Nhất cầm điện thoại di động lên nhìn sơ: “Đừng vội, chờ một lát xem...” May mà sau vài phút, cuối cùng chiếc điện thoại cũ này của Lư Cầm cũng khởi động được máy, đáng tiếc3khi chúng tôi mở một đoạn video duy nhất bên trong thì lại hiển thị thông báo là tệp video đã hỏng, không thể phát bình thường.
Chúng tôi lập tức choáng váng
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải chủ động liên hệ với Bạch Kiện, hy vọng nhân viên kỹ thuật của đơn vị họ có thể sửa được tệp video trong điện thoại di động..
Quả nhiên giống như tôi nghĩ, khi biết được chúng tôi tìm thấy sổ nhật ký của Lư Cầm và chiếc điện thoại di động cũ của cô ta ở hiện trường vụ án, Bạch Kiện tức tới mức chửi um lên, nói là nên trả hết đám cấp dưới của mình về nơi sản xuất đi! Kiến thức học được đều như nước đổ đầu vịt con mẹ nó rồi!
Tôi cười khuyên anh ta đừng tức giận nữa, suy cho cùng thì chỗ chúng tôi phát hiện ra mấy thứ này cũng khá bí ẩn, người bình thường sẽ không dễ gì tìm được
Thật ra tôi nói như vậy cũng là muốn cho Bạch Kiện một bậc thang để xuống, bởi vì tôi đoán người của anh ta vốn chẳng để ý tìm những chỗ đó đâu...
Trưa hôm đó, một mình tôi đến văn phòng của Bạch Kiện
Bởi vì suy xét đến việc đoạn video này cũng coi như là một manh mối quan trọng, cho nên dù tôi muốn xem cũng không thể công khai quá mức
Lúc tôi đến Bạch Kiện vừa cúp điện thoại, thấy tôi đi vào mặt anh ta đen sì sì bảo: “Bên trên vừa đánh điện xuống, hỏi anh tình hình của Hứa Kiển và Chu Chí Khải thế nào? Mẹ kiếp, anh cũng đâu biết tình hình của hai thằng nhóc này ra sao đâu?! Cậu nói xem có khi nào bọn họ đã động chạm vào thứ gì không nên đụng ở hiện trường không?” Tôi cười nói: “Hiện trường vụ án có thể có cái gì mà cảnh sát cả người đầy chính khí như các anh không thể đụng vào chứ?! Nếu sau này anh sợ bóng sợ gió, lúc gặp phải hiện trường giết người thì phải làm sao?” Bạch Kiện u oán liếc nhìn tôi rồi bảo: “Hồi trẻ anh cũng không tin mấy thứ này, tất nhiên là trong lòng không sợ hãi..
Nhưng từ sau khi quen cậu thì trở nên càng ngày càng tin
Mỗi lần xảy ra chuyện cấm kỵ kiểu này đều lo lắng đề phòng.” Chuyện này cũng có thể đổ lên đầu tôi à? Bởi vậy tôi cố ý chọc anh ta: “Sau này anh cứ thẩm nhẩm là quan trời ban phúc, đến hiện trường giết người không cần kiêng dè gì hết, bảo đảm anh ra vào bình an...” “Thật hay giả đấy?” Bạch Kiện nửa tin nửa ngờ
Tôi phì cười: “Anh tin thì là thật..
Đừng nhiều lời, nhanh cho tôi xem đoạn video kia đi!”
Nghe tôi nhắc tới đoạn video kia, sắc mặt Bạch Kiện lại trở nên tối tăm trong tích tắc: “Anh đã xem đoạn video kia rồi, nội dung có thể sẽ khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu...”